Lúc này Vương Quang Vinh mới khẽ gật đầu, người một nhà nói quá nhiều cũng không hay, thế là tranh thủ đi nghỉ ngơi.
Vương Tử Quân nằm trên giường và suy xét về những lời nói của bố, có thể biểu hiện xuất sắc trong nhiệm kỳ mới này hay không, nó có liên quan đến phương diện nắm giữa đại cục của mình.
Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, tuy mình không cần khống chế đại cục của nhiệm kỳ mới, thế nhưng lại không thể không cho ra biểu hiện, nếu không sẽ bị người ta cho rằng thiếu năng lực, còn cần phải rèn luyện thêm.
Vương Tử Quân mơ màng chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau hắn thức dậy dảm thấy tinh thần rất thoải mái. Sau khi dùng cơm sáng với mẹ, hắn tập hợp với nhóm người Triệu Hiểu Bạch, cùng đi về phía tập đoàn Thần Khí.
Vương Tử Quân đến tập đoàn Thần Khí vào lúc bảy giờ ba mươi, khi Triệu Hiểu Bạch gọi điện thoại liên lạc, một người đàn ông mập mạp từ trên tòa nhà cao ba mươi tầng của tập đoàn Thần Khí đi xuống, ngay sau đó tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân.
- Ha ha ha, chào chủ tịch Vương, tôi là chủ nhiệm Địch Tương Dung của văn phòng tập đoàn Thần Khí, chào mừng ngài đến với tập đoàn Thần Khí. Người đàn ông mập kia vươn hai tay ra nói chuyện làm cho người khác như tắm trong gió xuân.
Triệu Hiểu Bạch đứng bên cạnh Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày, tuy tập đoàn Thần Khí không có quan hệ lệ thuộc gì với tỉnh Mật Đông, thế nhưng Vương Tử Quân đến mà chỉ một vị chủ nhiệm văn phòng tập đoàn xuống nghênh đón, điều này căn bản là quá mức không lễ phép.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang cảm thấy không thoải mái, hắn chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân đã vung tay ra nói: - Chào chủ nhiệm Địch.
- Chủ tịch Vương, mời ngài đi bên này. Địch Tương Dung cũng biết thân phận của mình không có dư âm chào hỏi Vương Tử Quân, thế nên khách khí mời Vương Tử Quân đi vào trong phòng khách.
Tuy nhìn từ vẻ bề ngoài thì khu văn phòng của tập đoàn Thần Khí khá bình thường, thế nhưng bên trong lại cực kỳ khí thế, đại sảnh lấu một làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ tráng lệ.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống phòng khách, Địch Tương Dung xoa xoay tay nói: - Chủ tịch Vương, thật sự xin lỗi, giám đốc Bạch chúng tôi đã chuẩn bị để gặp ngài thế nhưng lại có chuyện xảy ra, anh ấy căn bản không thể thoát thân được. Mong chủ tịch Vương chờ một chút, nửa giờ sau giám đốc Bạch đã có thể ra gặp ngài.
Địch Tương Dung nói làm cho Triệu Hiểu Bạch có vài phần nổi giận, vừa rồi hắn gọi điện thoại thì những người này nói tổng giám đốc Bạch đang đợi, bây giờ lại yêu cầu mình chờ nửa giờ, như vậy là có ý gì?
Vương Tử Quân cũng không nổi giận, hắn nhìn thoáng qua Triệu Hiểu Bạch rồi cười nói: - Chủ nhiệm Địch, tôi hiểu rõ giám đốc Bạch là người bận rộn, nửa giờ thì nửa giờ, chúng tôi sẽ chờ một chút.
Địch Tương Dung căn bản đã chuẩn bị đón nhận cơn tức của Vương Tử Quân, thế nhưng khi thấy vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi kia vẫn mỉm cười, hắn căn bản sinh ra cảm giác không yên.
Nủa giờ cũng không tính là quá lâu, nếu như lúc vui vẻ thì chỉ một thoáng là xong, nhưng đối với những người đang chờ đợi thì nửa giờ cũng đã khá lâu rồi.
]Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân bình tĩnh khoan thai ngồi trên ghế mà không khỏi cảm thấy bội phục, hắn thầm suy đoán tâm tình của Vương Tử Quân, dù sao thì bây giờ không có mấy người để cho chủ tịch Vương phải chờ như vậy.
- Chủ tịch Vương, nửa giờ đã qua, giám đốc Bạch còn chưa đến, nếu không để tôi tìm người hỏi thăm xem thế nào? Triệu Hiểu Bạch do dự giây lát rồi khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Mặc dù đang chờ đợi nhưng Vương Tử Quân thầm nghĩ Bạch Hoa Niệp dùng chiêu này với mình, rõ ràng là có ý nghĩ phủ đầu. Hắn căn bản không quá quan tâm đến thủ đoạn nhỏ này của đối phương.
Dù sao thì mình vừa giết chết khu biệt thự an dưỡng mà người ta vừa khổ sở có được, bây giờ lại kêu gọi người ta đầu tư vào Mật Đông, điều này thật sự có vài phần khinh người quá dáng. Người ta căn bản có oán khí muốn phát tiết, cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nếu so sánh như vậy thì Vương Tử Quân càng nghĩ đến Sầm Vật Cương, khi một vài tin tức truyền đến với hắn, rõ ràng là thế cục ở Mật Đông sắp phát sinh một vài biến hóa. Nhiều người cùng nâng kiệu hoa, mặc dù tình hình của mình là không tồi, thế nhưng nếu so sánh tổng quát, căn bản không động nhân tâm bằng những người có được lợi ích thực tế.
Dù sao nếu so sánh với tương lai thì càng nhiều người coi trọng hiện tại, dù sao cũng đã đến độ tuổi nhất định thì bọn họ cần tiến lên, sự việc liên quan đến tương lai vài chục năm sau là không liên quan đến bọn họ.
Chính mình muốn đạt được mục đích gì trong nhiệm kỳ mới ở Mật Đông? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, ngón tay không khỏi gõ xuống mặt bàn.
- Chủ tịch Vương, đã ba mươi lăm phút rồi, để tôi đi ra ngoài xem thế nào. Triệu Hiểu Bạch nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ, hắn thấy đã hơn ba mươi phút, thế là vội vàng dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Vậy cậu ra ngoài xem thử tình hình thế nào.
Không chờ Triệu Hiểu Bạch đi ra thì cửa phòng bị đẩy ra, nhưng người đi vào cũng không phải là Bạch Hoa Niệp, cũng không phải là vị chủ nhiệm văn phòng mập mạp kia, là một nữ nhân viên công tác mặc trang phục công sở nhìn rất xinh đẹp.
Nếu như là bình thường thì Triệu Hiểu Bạch nhất định sẽ hoan nghênh nữ nhân viên này hơn vị chủ nhiệm mập mạp kia, tuy hắn đã kết hôn thế nhưng ai còn trẻ mà không muốn nói vài lời với những người phụ nữ xinh đẹp?
Nhưng tình huống bây giờ căn bản là khác biệt, hắn bây giờ muốn gặp vị chủ nhiệm béo kia hơn. Sau khi nữ nhân viên đi vào thì Triệu Hiểu Bạch trầm giọng nói: - Chủ nhiệm của các cô đâu?
- Chủ nhiệm của chúng tôi vừa có việc phải đi ra ngoài. Chào anh, tôi đến hỏi xem các anh có cần châm thêm nước hay không? Nữ nhân viên nở nụ cười nghề nghiệp rồi khẽ nói với Vương Tử Quân và Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch lúc này nào có tâm tư xem nụ cười của nữ nhân viên này là xinh đẹp sáng lạn như thế nào? Hắn trầm giọng nói: - Cô gọi điện thoại cho chủ nhiệm của mình, chủ tịch Vương của chúng tôi còn có nhiều công tác khác, mong anh ấy liên lạc với giám đốc Bạch.
- Vâng, ngài cứ chờ một chút, tôi sẽ đi liên lạc với chủ nhiệm. Nữ nhân viên mặc dù biết người đến là khách quý, thế nhưng cũng không ngờ người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên kia chính là một chủ tịch tỉnh.
Dù là phó chủ tịch tỉnh cũng không phải là người mà bọn họ có thể bỏ qua, thế nên nữ nhân viên nhanh chóng đi vào châm trà cho Vương Tử Quân rồi rời khỏi phòng khách. Chẳng qua người phụ nữ kia đi thì nhanh nhưng quay lại thì khá chậm, hầu như mười phút trôi qua rồi mà nữ nhân viên kia còn chưa đi đến.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy đối phương không có thành ý, không bằng chúng ta... Tuy đã qua thời đại năm xưa nhưng tư tưởng chủ nhục thần chết vẫn tồn tại trong lòng nhiều người. Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, khi thấy lãnh đạo của mình bị người ta bắt chờ ở chỗ này, hắn căn bản còn căm tức hơn cả chính bản thân bị bắt phải chờ đợi.