Lâm Trạch Viễn khẽ gật đầu, sau khi cho Vương Tử Quân ngồi xuống thì cũn không nói nhiều về chuyện công tác, chủ yếu tiến hành gõ đầu. Nội dung chủ yếu của Lâm Trạch Viễn với Vương Tử Quân là làm việc không nên quá kiêu ngạo, cố gắng đổi mới công tác.
Lời nói này có ý nghĩ bình thường, cũng giống như có chút gì đó không đúng làm cho Vương Tử Quân có chút buồn bực. Nhưng hắn dù có buồn bực thì vẫn phải rửa tai lắng nghe.
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Lâm Trạch Viễn thì Vương Tử Quân thầm nghĩ, chú Lâm làm sao vậy? Không phải lên quan cao thì tính tình biến đổi đấy chứ?
...
Lỗ Kính Tu ngồi trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt cực kỳ âm trầm và lạnh lẽo, gương mặt lạnh lẽo của hắn không khỏi làm cho gian phòng có thêm vài phần lạnh tanh.
Khi đi vào tỉnh Nam Giang thì Lỗ Kính Tu căn bản là thỏa thuê mãn nguyện, tràn đầy tin tưởng. Hắn thấy với trình độ của mình nhất định dễ dàng làm bí thư ủy ban tư pháp, thoải mái công tác. Vì vậy hắn căn bản mất kiên nhẫn với lời dặn dò cố ý làm thân cận mối quan hệ với Vương Tử Quân của anh mình. Hắn cảm thấy mình là người có kiến thức rộng rãi, năng lực mạnh mẽ, lại công tác ở thủ đô nhiều năm, khống chế khối ủy ban tư pháp của tỉnh Nam Giang chắc chắn không có gì đáng nói.
Nhưng Lỗ Kính Tu tuyệt đối không ngờ sau khi đi vào Nam Giang thì hắn đã bị người ta cho một gậy vào đầu. Vốn là một khối công tác làm cho người ta thoải mái điều khiển thế nhưng không ngờ lại khó chơi như vậy. Chưa nói đến phương diện phó bí thư Diêu Trung Tắc chủ quản khối tư pháp có một số việc không ủng hộ mình, ngược lại còn chọc phá, đồng thời các vị lãnh đạo các khối công tác công an - kiểm sát - tòa án - tư pháp ở bên dưới cũng bằng mặt không bằng lòng, làm cho hắn liên tục đau đầu nhức óc.
Đặc biệt là cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi, tuy biểu hiện không có vấn đề thế nhưng nói một đằng làm một nẻo, khốn nổi Lỗ Kính Tu chỉ có tức tối trong lòng nhưng không làm gì hơn được.
Lỗ Kính Tu vì muốn quán triệt quyền uy của mình mà quyết định ra tay với cục công an tỉnh, vì thế khi mở hội nghị liên tịch thì nghiêm khắc phê bình công tác của cục công an tỉnh. Không ngờ Chân Hồng Lỗi căn bản không nhận lời phê bình của hắn, ngược lại còn dùng giọng hào hùng phản kích lại lời nói của hắn. Càng khó chịu chính là các vị lãnh đạo khác tham gia hội nghị liên tịch căn bản không ai đứng ra nói giúp cho một người là bí thư ủy ban tư pháp như hắn.
Tình cảnh như vậy làm cho Lỗ Kính Tu cảm thấy rất khó xử, hắn nổi giận đỏ mặt tía tai, căn bản khó thể xuống đài. Nhưng dù hắn có đầy oán niệm với Chân Hồng Lỗi, dù đối phương không tuân theo quy củ, phóng đãng ngang ngạch, không phục thùng thượng cấp nhưng hắn không thể không thừa nhận mình chẳng làm gì được đối phương. Thậm chí hắn mơ hồ nghe người bên dưới nghị luận, nói là nếu so sánh với vị bí thư ủy ban tư pháp tiền nhiệm, chính mình căn bản là làm mất đi uy tín, chỉ là kẻ phá hoại.
Lỗ Kính Tu căn bản cực kỳ tức giận với những lời nói không chịu trách nhiệm kia, nhưng người ta không nói trước mặt hắn, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lỗ Kính Tu nhìn qua số gọi đến, hắn khẽ nhíu mày. Hắn có chút do dự, sau đó cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nhiệt tình; - Chào bí thư Lỗ, tôi là Bác Lượng.
Thật ra đối phương không cần giới thiệu thì Lỗ Kính Tu đã biết người gọi điện thoại cho mình là ai, khóe miệng hắn có hơi co giật, hắn khẽ cười nói: - Chào vụ trưởng Lý, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò không?
- Ha ha ha, bí thư Lỗ, nếu nói cho ra chỉ thị thì tôi không dám, tôi nào dám cho ra chỉ thị với ngài? Tôi chỉ mong ngài hỗ trợ một chút, chuyện cháu tôi cần ngài quan tâm hơn. Nó công tác ở cục công an không ít năm, dù là phương diện năng lực hay lý lịch đều mạnh cả, không có vấn đề gì, chỉ là làm người quá thành thật, mong ngài có thể ra tay giúp đỡ. Nó là cây hạn cần mưa rào, căn bản tràn đầy hy vọng.
Lỗ Kính Tu là người thông minh, vừa nghe được lời nói như vậy trong điện thoại thì gương mặt có hơi đỏ. Lúc này người bạn cũ gọi điện thoại đến, ý nghĩ rõ ràng là muốn hắn lo lắng cho người cháu đang công tác trong tỉnh Nam Giang.
Lỗ Kính Tu căn bản cũng biết người cháu của bạn mình, đối phương căn bản là một người trẻ tuôi công tác chân thành. Khi hắn nghĩ rằng nên cho người này đi về vị trí cao hơn để rèn luyện, cũng cho ra chỉ thị tương ứng, thế nhưng vì ngày sau tất cả vẫn yên ổn, giống như hắn vừa đánh rắm, tất cả chỉ nổ một tiếng rồi lặng yên không tiếng động, kết quả cuối cùng là dậm chân tại chỗ.
Dù danh sách đề bạt của cục công an lần này còn chưa được xác định thế nhưng Lỗ Kính Tu cũng hiểu rõ ràng, có lẽ người bạn mình đã biết kết quả đề bạt lần này. Lúc này đối phương gọi điện thoại cho mình, rõ ràng muốn mình giúp đỡ một chút.
Nói thật thì Lỗ Kính Tu căn bản muốn giúp đỡ người bạn mình, nhưng gương mặt đen nhẻm của Chân Hồng Lỗi làm cho hắn đụng việc và cảm thấy cực kỳ khó khăn. Chỉ cần là chỉ thị của mình thì sẽ không thực hiện, đây chính là một câu nói mà Lỗ Kính Tu đã nghe được. Khi nghe được câu nói này thì Lỗ Kính Tu thiếu chút nữa đập nát bàn làm việc của mình.
Nhưng mình đập nát bàn làm việc thì như thế nào? Người ta căn bản không xem mình ra gì, mình tức giận cũng chỉ không không mà thôi. Hắn cũng đi tìm phó bí thư Diêu Trung Tắc để phản ánh tính cách không chịu nghe lời của Chân Hồng Lỗi, nhưng Diêu Trung Tắc như một ông lão đầy kinh nghiệm, liên tục giảng dạy cho hắn một đống đạo lý quan trường.
Tất nhiên trước tiên Diêu Trung Tắc đã phê bình Chân Hồng Lỗi, lại nói đồng chí này cái gì cũng tốt nhưng phương diện ăn nói căn bản không chú ý, như vậy sao có thể là lãnh đạo? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bí thư Lỗ từ bên trên đi xuống nhận công tác, tất nhiên sẽ có một ý chí bao dung mạnh mẽ, sẽ không thèm tính toán chi li; nhìn từ phương diện khách quan thì thành tích của cục công an tỉnh trong những năm qua là quá rõ ràng, hy vọng bí thư Lỗ có thể nhìn vào đại cục để đẩy mạnh công tác đoàn kết trong đơn vị, làm cho khối tư pháp bền như sắt thép.
Mặc dù Diêu Trung Tắc nói rất hay rất có ý nghĩa thế nhưng suy xét cẩn thận thì thấy mùi vị không hay. Cái gì gọi là chú trọng đại cục, cố gắng đoàn kết ban ngành? Rõ ràng nói anh là ngọn nguồn mất đoàn kết; cái gì là ý chí bao dung mạnh mẽ? Nhất định nói anh tư tưởng quá hẹp, thế cho nên mới dựng thành cục diện bị động hôm nay.
Dù Lỗ Kính Tu có tâm tư muốn cứng miệng với Diêu Trung Tắc, nhưng nụ cười nhàn nhạt của bí thư Diêu làm cho hắn nhanh chóng lui về. Diêu Trung Tắc là lãnh đạo, nếu như mình tranh cãi với người này, chỉ sợ sẽ bị mắng làm việc không đúng nguyên tắc, kẻ cuối cùng bị hảo tổn nhiều nhất chính là mình.