Vương Tử Quân cười cười nói: - Cám ơn bí thư Diệp quan tâm, tôi sẽ ghi khắc lời chỉ điểm của ngài vào trong lòng.
- Đây cũng không phải là chỉ điểm, vì chỉ điểm không đúng sẽ là chỉ trỏ. Đây là điểm tâm đắc nhất của tôi, nói ra để cho anh cùng nỗ lực. Diệp Thừa Dân nói ra vài câu an ủi thì thay đổi chủ đề: - Trưởng phòng Tử Quân, vừa rồi lãnh đạo thượng cấp gọi điện thoại đến, nói là chuẩn bị xuống nghiệm thu kiểm tra công tác phòng chống dịch của tỉnh Nam Giang.
"Nghiệm thu kiểm tra?" Vương Tử Quân ngây cả người, đây là ý gì? Chỉ sợ nghiệm thu không phải là trọng điểm, trọng điểm là kiểm tra thì đúng hơn. Hắn có chút buồn bực, sau đó cười ha hả nói: - À, tin tức này thật sự phấn chấn nhân tâm, lãnh đạo thượng cấp nói như vậy thì cứ đến Nam Giang, như vậy cũng là một sự coi trọng lớn với công tác của chúng ta.
Diệp Thừa Dân thật sự tâm phục khẩu phục, đến bây giờ Vương Tử Quân còn nói ra những lời như vậy, căn bản là có tâm tư quá bình tĩnh ổn định, thật sự không phải bình thường.
- Đúng vậy. Diệp Thừa Dân vốn muốn nói tôi cũng rất vui, thế nhưng lại cảm thấy tình thế này nói một câu như vậy căn bản là không chịu trách nhiệm. Cuối cùng lão đành phải nuốt câu nói này vào lại trong bụng.
Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Lãnh đạo thượng cấp nắm thái độ khẳng định với công tác phòng chống dịch ở tỉnh Nam Giang chúng ta, nhưng dù không có chút tì vết gì thì khi nghiệm thu cũng cần trưởng phòng Tử Quân báo cáo nhiều hơn với lãnh đạo.
Vương Tử Quân nói vài câu cảm tạ sự quan tâm giúp đỡ của Diệp Thừa Dân với công tác của mình, sau đó hắn cúp điện thoại. Tổ kiểm tra nghiệm thu lần này đến với tâm tư không tốt, rất có thể sẽ là chuyện bé xé ra to với công tác phòng chống dịch của Nam Giang, nhưng nếu là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi, thế nên bọn họ muốn đến thì cứ đến.
- Trưởng phòng Tử Quân, ngày mai tổ nghiệm thu sẽ đến tỉnh Nam Giang, tôi nghe nói ngày mai ngài sẽ mở một hội nghị công tác tổ chức ở thành phố Ngân Bằng, thật sự có chút không trùng hợp. Nếu ngày mai bọn họ đến, tôi sẽ tiến hành giải thích. Trình Viên Lệ đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, nàng uống một ngụm trà rồi vừa cười vừa nói.
Ngày mai sẽ tổ chức hội nghị tọa đàm công tác tổ chức? Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn hiểu ngay ý tốt của Trình Viên Lệ. Lúc này Trình Viên Lệ nói như vậy chủ yếu là muốn gánh trách nhiệm lên người mình.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Trình Viên Lệ, hắn cười cười nói: - Giang Vĩ nhớ lầm rồi, hội nghị kia sẽ được tổ chức vào cuối tuần.
Lúc này ở cửa ra vào dành cho khách quý ở sân bay Đông Hồng, xe của cục công an tỉnh dẫn đầu phía trước, một chiếc Toyota Coaster và năm chiếu Audi ở phía sau xếp thành hàng. Bên ngoài có nhiều nhân viên công tác của ủy ban nhân dân tỉnh và cục công an tỉnh, có một nhóm cô gái cầm hoa tươi trên tay, bầu không khí cực kỳ nghiêm túc long trọng.
Đoàn người Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ đứng theo đúng trình tự ở hai bên hành lang sân bay. Trình Viên Lệ lơ đãng nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm động. Mặc dù nàng đã lớn tuổi, thế nhưng trong suy nghĩ của nàng thì đàn ông cần phải dũng cảm đảm đương, nếu như không thể đảm đương thì dù là có bản lĩnh cao vời cũng không phải đàn ông tốt.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đang cực kỳ đảm đương. Tuy nàng còn có tương lai phát triển thêm vài năm thế nhưng cũng không muốn người kia vì hai chữ đảm đương mà đứng phía trước lĩnh hết tất cả trách nhiệm.
Tin tức tổ nghiệm thu kiểm tra công tác phòng chống dịch được truyền xuống Nam Giang vào ngày hôm qua, nhưng Trình Viên Lệ tin tưởng đám lãnh đạo linh thông tin tức đã biết được từ sớm. Điều trùng hợp chính là lúc này bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân lại đến thành phố Loa Hồ kiểm tra công tác xây dựng đảng; quyền chủ tịch Lý Thừa Uyên bây giờ lại đang đi đến thành phố Ngân Bằng tham gia lễ khởi công một hạng mục kinh tế.
Vương Tử Quân vì sao lại ngốc như vậy? Với vị trí của hắn hiện tại, tùy tiện tìm một cái cớ để kim thiền thoát xác, tội gì phải theo mình đón tiếp đám người đến nghiệm thu, để cho bọn họ làm khó chính mình?
Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân cũng không phải là giả vờ như trong tưởng tượng của Trình Viên Lệ, lúc này nụ cười của hắn rất ngọt, nhưng hắn lại không thể nói rõ lý do của nó. Vì lúc vừa rồi hắn nhận được một tin nhắn với nội dung: Em đang chìm đắm trong giấc mộng của anh.
Không ký tên, số điện thoại cũng rất lạ, nhưng Vương Tử Quân biết đó là tin nhắn của Liêu An Như.
Vương Tử Quân nghĩ đến chuyện mình nói giấc mơ kia cho Liêu An Như, hắn rất muốn giải thích với nàng, thế nhưng cuối cùng vẫn tự thuyết phục chính mình, để cho Liêu An Như xem chuyện kiếp trước như một giấc mơ của hắn. Tuy giấc mơ ngọt ngào thế nào cũng có lúc bừng tỉnh, thế nhưng lúc này hắn thà rằng để cho Liêu An Như mãi chìm đắm trong giấc mộng còn hơn bị sự thật tàn bạo quấy nhiễu.
Ánh mắt Vương Tử Quân chợt va chạm với Trình Viên Lệ, hắn thấy được chút ý nghĩ trách cứ của đối phương, hắn khẽ cười cười mà không nói lời nào.
Tuy để cho Trình Viên Lệ ra mặt chào đón tổ công tác nghiệm thu thì trách nhiệm của mình sẽ ít hơn, thế nhưng Vương Tử Quân không muốn làm như vậy. Khi mở miệng tỏ thái độ thì như anh hùng nhưng khi có sai lầm thì lại là cẩu hùng, Vương Tử Quân cũng không muốn mình là cẩu hùng.
Vương Tử Quân cười cười với Trình Viên Lệ, lúc này hắn đưa mắt nhìn sang phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Trình Dũng Trí ở bên cạnh rồi nói: - Thư ký trưởng Trình, có phải các vị lãnh đạo sắp đến rồi không?
Trình Dũng Trí là một vị phó thư ký trưởng sắp xếp ở phía sau trong văn phòng tỉnh ủy Nam Giang, chuyện này vốn là hắn không nên đến, thế nhưng vài vị thư ký trưởng xếp trước giống như căn bản không có thời gian. Trịnh Thanh Tuyền cùng đi kiểm tra công tác với bí thư Diệp Thừa Dân lại giao việc này cho hắn.
Tuy Trình Dũng Trí có chút bực tức thế nhưng cảm thấy sự việc không phải của mình, mình cũng không cần quá lo lắng. Nhưng lúc này hắn ở trước mặt Vương Tử Quân, hắn vẫn luôn bảo trì sự khiêm tốn cẩn thận: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi tôi đã hỏi lãnh đạo sân bay, nói là máy bay đến muộn, chúng ta phải chờ thêm mười phút nữa.
Máy bay đến muộn là chuyện mà khó ai có thể thay đổi được, vì vậy Vương Tử Quân cười cười với Trình Dũng Trí mà không nói thêm điều gì.
Mười phút trôi qua đôi khi giống như cả năm, cabin máy bay cuối cùng cũng mở ra, có bảy tám người nam nữ mặc áo quần ngăn nắp đi xuống. Nhóm người Vương Tử Quân tranh thủ tiến lên bắt tay, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay rộn rã, các cô gái nhanh chóng cầm hoa tươi tiến lên.
Đi đầu là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, người này bảo dưỡng cơ thể rất tốt, khi thấy nhóm người Vương Tử Quân tiến lên nghênh đón thì trên mặt nở nụ cười thận trọng.
Vương Tử Quân từng gặp qua người này, thế nhưng hai bên không có giao tình, đó là thứ trưởng bộ y tế Lý Trọng Khí, sau lưng đối phương chính là những thành viên đến nghiệm thu công tác phòng chống dịch của Nam Giang.
Vương Tử Quân căn bản cũng không có cảm giác gì quá mới mẻ với tình cảnh tiếp đón như thế này, vì vậy khi Lý Trọng Khí đi đến thì hắn vươn tay ra nói: - Thứ trưởng Lý, hoan nghênh anh đến Nam Giang, tôi là Vương Tử Quân, là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang.
Thật ra Vương Tử Quân không cần giới thiệu thì Lý Trọng Khí cũng biết rõ điều này. Lý Trọng Khí đến Nam Giang thì căn bản đã làm quen trước vài tình huống, hơn nữa Vương Tử Quân còn là tổ trưởng tổ công tác phòng chống dịch ở Nam Giang.