Vương Tử Quân nhìn chiếc ghế, hắn khoát tay áo nói:
- Thư ký trưởng, chiếc ghế này có hơi đen, tôi ngồi ghế trắng thì hay hơn.
Tần Vĩnh Cách đã nghĩ kỹ dù Vương Tử Quân có từ chối thế nào cũng phải ứng đối cho tốt, không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra một lý do như vậy, không thích ngồi ghế đen, như vậy là có ý gì?
Tần Vĩnh Cách biết rõ Vương Tử Quân nói như vậy cũng có nghĩa là từ chối, cũng không dễ miễn cưỡng, vì thế mà trong lòng hắn sinh ra cảm giác xấu vì sự việc cần phải bàn bạc thương lượng ngày hôm nay. Nhưng hắn cũng không nói ra, hắn cười nói với đám nhân viên phục vụ nữ đã kéo ghế ra nói:
- Tốt, nếu cậu Tử Quân không thích, vậy thì đưa chiếc ghế này đi.
Bốn nữ nhân viên phục vụ giống như lần đầu tiên thấy được tình huống thế này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó dịch chuyển chiếc ghế ra khỏi bàn.
Vương Tử Quân nhún nhường hai câu với Tần Vĩnh Cách, sau đó cùng Tần Vĩnh Cách ngồi xuống hai chiếc ghế ở hai bên trái phải vị trí chiếc ghế đen vừa rồi. Một nữ nhân viên phục vụ muốn tiến lên châm trà cho Vương Tử Quân, đúng lúc một người đàn ông hơn năm mươi ngồi cách đó không xa vung tay giữ lấy được bình trà, hắn bắt đầu châm trà cho Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, mời ngài uống nước.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì người đàn ông này, chính là bí thư Vu Thế Tiến của huyện Cảnh Tùng. Người này dáng cao gầy, gương mặt ngựa treo nụ cười cực kỳ khiêm tốn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Vu Thế Tiến, cũng không nói lời nào. Vu Thế Tiến có mặt ở chỗ này đủ để chứng minh suy đoán của Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không đặt lực chú ý lên người Vu Thế Tiến, hắn chủ yếu quan sát ba người bên cạnh Vu Thế Tiến.
Ba người kia là một nam hai nữ, nam chưa đến ba mươi, mặc một bộ tây trang trắng, tuy người này đang cười nhưng vẻ mặt lại bừng bừng cảm giác mất kiên nhẫn. Người phụ nữ bên cạnh hắn lại có vài phần tư sắc, dù là mùa đông nhưng lại mặc trang phục bó sát, tràn đầy hấp dẫn, ngực nở eo thon giống như muốn phá nát quần áo tiến ra ngoài.
Khi thấy người phụ nữ này thì Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm giác quen mặt, nhưng khoảnh khắc này hắn chợt sinh ra cảm giác không nhớ rõ rốt cuộc đã gặp nhau ở nơi nào. Người phụ nữ và người đàn ông ngồi sát bên nhau, xem ra quan hệ giữa hai bên là không tầm thường.
Một người phụ nữ khác dù ăn mặc không quá đẹp nhưng sau khi cởi áo khoác vẫn bày ra một cơ thể có lồi có lõm, cực kỳ động tâm. Đặc biệt là gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng làm cho người ta sinh ra cảm giác có thể véo ra nước.
- Chủ tịch Vương, bí thư Vu cũng không cần phải giới thiệu nữa rồi, anh ấy báo cáo công tác với anh còn nhiều hơn với tôi. Vì vậy dù thế nào cũng phải cho tôi một cơ hội tiến cử công tác.
Tần Vĩnh Cách khẽ chỉ Vu Thế Tiến rồi cười nói với Vương Tử Quân.
- Thế Tiến rất tốt.
Vương Tử Quân dùng giọng không nặng không nhẹ nói một câu, xem như vạch trần quá khứ của Vu Thế Tiến. Thế nhưng lúc này trên mặt Vu Thế Tiến là nụ cười như hoa, giống như Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy là ca ngợi mình.
Tần Vĩnh Cách cũng không dừng lại quá nhiều trên người Vu Thế Tiến, hắn đưa tay chỉ sang người đàn ông mặc tây trang trắng rồi nói:
- Chủ tịch Vương, vị này chính là Tào công tử Tào Kiến Thư, lại nói tiếp, bữa tiệc của chúng ta ở đây là nhờ phúc của Tào công tử.
Tần Vĩnh Cách mở miệng nói ra hai chữ công tử thật sự rất có ý tứ, vào thời điểm hiện tại thì hai chữ công tử cũng không còn được dùng phổ biến, thế nhưng hắn mở miệng lại có ý nghĩa bóng gió, một câu đã nói rõ vị Tào công tử này không dễ chọc vào.
Tào Kiến Thư cười cười với Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu, lần đầu tiên tôi nghe được tên của ngài thì thật sự ghen ghét chết đi được, vì anh có thể đưa một mỹ nữ xinh đẹp nổi tiếng thủ đô về nhà mình, đám người chúng tôi thật sự là ăn phải me chua, thế nhưng ngoài ghen ghét ra cũng không còn biện pháp nào khác. Khi đó dù là ai cũng như vậy, ăn cơm mà giống như ăn dấm.
Tào Kiến Thư nói lời vui đùa làm cho đám người nơi đây đều nở nụ cười, Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của đối phương, chút cảm giác khinh thường vừa rồi vừa xuất hiện đã biến mất.
Xem ra Tào Kiến Thư là nhân vật mời khách chủ yếu ngày hôm nay, chỉ cần căn cứ vào lời nói của người này, Vương Tử Quân bắt đầu suy đoán về lai lịch của đối phương.
"Người Tào gia!"
Vương Tử Quân nghĩ đến những gia tộc và con người nổi tiếng ở thủ đô, trong lòng không khỏi sinh ra suy đoán về Tào Kiến Thư theo bản năng, xem đối phương là thần thánh phương nào. Hắn vốn cho rằng chuyện này tối đa cũng chỉ liên quan đến một Vu Thế Tiến, lại không ngờ bên trong mực nước lại sâu khó lường như thế.
Thế lực Tào gia tuy kém hơn Mạc gia thế nhưng cũng không thể khinh thường, đặc biệt là Tào Thu Nguyên đời thứ hai của Tào gia đang là một vị chủ tịch tỉnh ở phương nam, là một nhân vật được người ta cực kỳ coi trọng.
Vương Tử Quân cười cười khẽ gật đầu với Tào Kiến Thư, hắn cũng không muốn tiếp xúc nhiều với đối phương, thế cho nên cũng không cho ra biểu hiện thân cận gì cả. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Chủ tịch Vương, hội sở Thân Quý là Kiến Thư mở ra, sau này cậu ấy ở thành phố Đông Bộ còn chờ mong chủ tịch Vương quan tâm nhiều hơn.
Tần Vĩnh Cách nói rồi chỉ vào người phụ nữ bên cạnh:
- Chủ tịch Vương, tôi muốn xem xét ánh mắt của ngài, tôi không giới thiệu vị nữ sĩ này, ngài đoán thử xem.
Vương Tử Quân vốn cảm thấy người phụ nữ kia có chút quen mặt, lúc này nghe thấy Tần Vĩnh Cách nói như vậy thì càng đưa mắt nhìn chằm chằm, giống như đã từng thấy người phụ nữ này ở đâu đó. Nhưng lúc này nếu bắt hắn nói ra tên của đối phương, căn bản là không thể nên lời.
- Chủ tịch Vương, vị tiểu thư này chính là diễn viên truyền hình, gần đầy lại có một bộ phim đang được chiếu trên tivi.
Vu Thế Tiến thấy Vương Tử Quân có chút chần chừ, hắn vội vàng nhắc nhở Vương Tử Quân.
"Diễn viên truyền hình? Đang có bộ phim được chiếu? À, thì ra từng thấy trên tivi!"
Nhưng sau khi trọng sinh thì vương tử quân ít khi xem phim, cũng không nhớ rõ nhân vật hay diễn viên nào.
- Bí thư Vu, ngài như vậy là giễu cợt tôi rồi, Đỗ Ức Lăng biết mình còn nhiều chỗ không đúng, cần chỉ điểm nhiều hơn.
Người phụ nữ khẽ cười với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
"Đỗ Ức Lăng, thì ra chính là vị diễn viên này!"
Vương Tử Quân sở dĩ có xem bộ phim của nữ diễn viên này vì trong đó còn có một người tên là Liêu An Như. Nếu so sánh với Đỗ Ức Lăng thì người phụ nữ ở bên cạnh có vẻ kém hơn, vì nàng chỉ là một người dẫn chương trình của đài truyền hình Sơn Nam, danh tiếng kém hơn Đỗ Ức Lăng.
Một đám người như vậy tụ tập ở đây, Vương Tử Quân cảm thấy Tần Vĩnh Cách thật sự có dụng tâm. Sau khi giới thiệu đơn giản, từng món ăn ngon được các nữ nhân viên phục vụ dùng bàn tay thon thả đưa đến đặt lên bàn, tất cả như nước chảy mây trôi.