Sau khi nói chuyện được hơn nửa giờ thì Cổ Dương nhanh chóng đi vào nói: - Chủ tịch, đã đến giờ rồi, ngài đã hẹn với bí thư Sầm, lúc này ngài nên đi đến gặp bí thư Sầm.
Nguyễn Chấn Nhạc đang suy nghĩ xem nên nói với Vương Tử Quân như thế nào, tuy lúc này hắn không muốn đi, thế nhưng cũng biết bây giờ mình không thích hợp ở lại, thế là hắn vội vàng đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài cứ bận rộn công tác, khi nào ngài có thời gian, mong ngài đến Rừng Mật thị sát công tác, chúng tôi chân thành hy vọng ngài có thể chỉ đạo nhiều hơn cho công tác của chúng tôi.
- Có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ đi qua. Vương Tử Quân tiễn Nguyễn Chấn Nhạc ra đến cửa, khi hai bên bắt tay thì nói: - Chủ tịch Chấn Nhạc, chúng ta xem như là bạn bè cũ, có chuyện gì anh cứ đến tìm tôi là được.
Vương Tử Quân nói rồi cũng không chờ Nguyễn Chấn Nhạc lên tiếng, hắn trầm giọng nói với Cổ Dương: - Cổ Dương, giúp tôi tiễn chân chủ tịch Nguyễn.
Nguyễn Chấn Nhạc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Lần này hắn đến tìm Vương Tử Quân căn bản có ý nghĩa như làm lễ đính hôn, nên cúi đầu thì nhất định phải cúi đầu.
Nguyễn Chấn Nhạc tin tưởng với trí thông minh tài trí của mình, nhất định sẽ sáng tạo ra sự nghiệp. Nhưng hôm nay khi tiếp xúc với Vương Tử Quân thì hắn lại giống như nhận một đòn cảnh cáo. Vương Tử Quân tỏ ra rất khách khí với hắn, hơn nữa làm việc theo đúng lễ tiết, sự lễ tiết khách khí này luôn làm cho người ta có chút khó chịu. Động tác của Vương Tử Quân hôm nay cũng nói rõ vấn đề, đó là người ta căn bản không phải là ép mình, chỉ là độ nặng của mình còn chưa đủ.
- Chủ tịch Nguyễn, tôi cũng không tiễn ngài thêm nữa, chủ tịch Vương bên kia còn có việc. Cổ Dương nói rồi đưa tay ra.
- Ha ha, trưởng ban Cổ cứ bận rộn công tác đi, có chuyện gì chúng ta sẽ liên lạc với nhau. Nguyễn Chấn Nhạc tuy cảm thấy Cổ Dương này đang cố gắng ra vẻ, thế nhưng hắn không dám tức giận. Sau khi nhiệt tình bắt tay Cổ Dương thì mới rời đi.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương cũng không còn ngồi ở trên chiếc ghế bên ban công. Tuy lúc này ánh nắng mặt trời vẫn rất đẹp, thế nhưng Sầm Vật Cương lại không có hào hứng phơi nắng.
Sau khi thư ký đi vào dâng trà rồi lui ra, Vương Tử Quân mở miệng nói: - Bí thư Sầm, hôm nay ủy ban cải cách báo cáo lên cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nói về hạng mục Phát Ly Cung.
Sầm Vật Cương hiểu rõ tình huống liên quan đến hạng mục Phát Ly Cung, lão cười cười nói với Vương Tử Quân: - Phía Linh Long đã mời nhiều chuyên gia cho ra không ít luận chứng về phương diện xây dựng và phát triển Phát Ly Cung, vài ngày trước bọn họ còn mở hội chợ đầu tư, nhiều tập đoàn nước ngoài cảm thấy rất hứng thú với hạng mục này, tổng kết lại thì có hơn mười tập đoàn tham gia.
Vương Tử Quân biết rõ tin tức Sầm Vật Cương nói ra là thật, người hắn sắp xếp ở ban ngành thành phố Linh Long không phải có vị trí cực kỳ quan trọng, thế nhưng những chuyện thế này không là vấn đề, cho nên Vương Tử Quân cũng hiểu rõ tình huống.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn có cái nhìn không hay về Phát Ly Cung, dù sao đây cũng là cảnh quan nhân tạo, hơn nữa khu di tích này có từ quá xa xưa, có người quan tâm đến du lịch hay không thì còn cần thực tế kiểm chứng.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Sầm, cho dù hạng mục Phát Ly Cung có tương lai phát triển cực mạnh, thế nhưng có vài trình tự cũng nên tuân theo, không thể phạm pháp được.
- À, trình tự là rất quan trọng, đặc biệt liên quan đến vấn đề pháp luật, nhiều khi trình tự không hợp pháp sẽ dễ phát sinh vấn đề. Sầm Vật Cương nâng ly lên uông cạn rồi nói: - Nhưng này chủ tịch Tử Quân, là một vị lãnh đạo đứng đầu Mật Đông chúng ta cần phải lo lắng cho nhân dan, cố gắng chức trách giúp dân làm giàu, cố gắng đẩy mạnh công tác, như vậy kinh tế địa phương mới thay đổi từng ngày được. Chúng ta cần giữ chặt phương hướng, phải giải phóng tư tưởng, dũng cảm đảm đương; nếu cứ lo trước sợ sau, do dự mãi sẽ bỏ qua thời điểm tốt để phát triển, kết quả sẽ càng tụt hậu.
Sầm Vật Cương tuy không nói quá lớn thế nhưng giọng điệu lại rất có khí thế. Vương Tử Quân căn bản không thích cách nói chuyện thế này, thế nhưng lại không thể không thừa nhận bí thư Sầm trò chuyện cực kỳ có khí thế.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi vẫn quyết định khuyên Sầm Vật Cương, hắn khẽ nói: - Bí thư, hạng mục Phát Ly Cung có thể nói sau, thế nhưng tôi cảm thấy hình thức phát triển của thành phố Linh Long thật sự khá nguy hiểm, bọn họ tuy đưa chân ra khá mạnh, thế nhưng bây giờ trọng điểm chủ yếu đặt lên phương diện bất động sản và năng lượng, hai phương diện này đều khá nguy hiểm. Tôi nghe nói bây giờ giá cả nhà đất ở thành phố Linh Long đã vượt qua khỏi con số hai chục ngàn một mét vuông.
- Tử Quân, đây chỉ là hiện tượng cá biệt, không phải ở các nơi khác cũng có hiện tượng như vậy sao? Sầm Vật Cương khoát tay áo nói tiếp: - Chúng ta tuy muốn điều chỉnh nhưng càng về sau thì càng phải tôn trọng quy luật thị trường. Anh nói đến phương diện này, đây chính là vì kinh tế thành phố Linh Long quá nóng sốt, thế nên có quá nhiều nhà đầu tư mà thôi.
Vương Tử Quân còn chuẩn bị tiếp tục lên tiếng thì Sầm Vật Cương đã khoát tay áo nói: - Tử Quân, tôi chuẩn bị tiến hành phân công điều chỉnh phương diện liên lạc của các thường ủy, anh phụ trách liên lạc thành phố Rừng Mật, cứ giao phương diện liên lạc của thành phố Linh Long cho tôi là được.
Sầm Vật Cương là người liên lạc với thành phố Linh Long, Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩa của nó là như thế nào. Thực tế chính là Sầm Vật Cương dùng hành động nói cho hắn biết, tôi là người trực tiếp liên lạc với thành phố Linh Long, có tình huống gì sẽ không liên quan đến anh.
Mặc dù Vương Tử Quân không thoải mái với quyết định này của Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn vẫn phải vui vẻ tiếp nhận. Dù sao thì Sầm Vật Cương cũng là bí thư tỉnh ủy, tất nhiên có ưu thế ở phương diện này.
- Bí thư Sầm, có ngài là người cầm lái thành phố Linh Long, chúng tôi tất nhiên sẽ cảm thấy rất yên tâm. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta cũng không nên bỏ qua tình huống phát triển quá nhanh và quá mạnh của thành phố Linh Long.
Lời dặn dò của vương tử quân cũng không làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy không thoải mái, lão chỉ gật đầu cười nói: - À, tôi biết rồi.