Là một chiếc đồng hồ tiền triệu.
Khi nhìn vào những bài viết kia thì Vương Tử Quân thật sự rất sợ hãi, thế nhưng hắn không sợ nó mang lại ảnh hưởng với mình, chỉ sợ xu thế to lớn của sự kiện này mang đến.
Lúc trước khi Mạc Tiểu Bắc tặng cho Vương Tử Quân chiếc điện thoại, hắn nghĩ rằng chiếc điện thoại này rất đẹp, cũng không ngờ nó có giá trị cao như vậy.
Kiếp trước kiếp này hắn căn bản không hiểu nhiều về những sản phẩm xa xỉ, vì vậy căn bản là không có nhiều kinh nghiệm để phân biệt. Nếu như hắn biết chiếc đồng hồ này đáng giá như vậy, hắn sẽ không đeo nó đi rêu rao khắp nơi.
Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy vui mừng chính là lúc này ngôn ngữ trên inte còn chưa thịnh hành, ít nhất đến bây giờ còn chưa có những ngôn từ dành riêng cho tham quan.
Vì nguồn gốc của chiếc đồng hồ này không có vấn đề, thế cho nên Vương Tử Quân căn bản là không quá bối rối. Lúc này hắn không cần phải ứng phó với những cơn gió đang xảy ra trên mạng, chủ yếu là phải tiếp đón những con sóng dữ về sau này.
- Đáng chết sẽ chết, đáng sống sẽ sống, nếu anh đã có tâm tư như vậy, thế thì chúng ta cùng thử sức.
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, hắn chuẩn bị gọi đi, đúng lúc chiếc điện thoại màu đỏ bí mật trên bàn vang lên.
- Tử Quân, bên kia có chuyện gì xảy ra.
Người gọi điện thoại đến là Vương Quang Vinh, lúc này lão ở bên kia cực kỳ lo lắng.
Dù Vương Quang Vinh thật sự rất yên tâm về con của mình, thậm chí vài sự việc xảy ra còn trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, nhưng bây giờ lão thật sự có chút luống cuống.
Dù biết con mình làm ra không ít tiền, nguồn gốc cũng hợp pháp, thế nhưng sự việc được người ta làm loạn thì cũng không có lợi với con đường phát triển trong tương lai của Vương Tử Quân.
Vì vậy sau khi biết tin thì Vương Quang Vinh gọi điện thoại cho con trai, muốn nghe Vương Tử Quân giải thích.
Vương Tử Quân nghe được những lời quan tâm của Vương Quang Vinh, thế là trong lòng bùng lên dòng nước tình cảm ấm áp. Đúng là người thân, cắt đứt xương nối gân, vừa rồi có bao nhiêu người chạy đến phòng làm việc của hắn, vì bọn họ là người cùng chung chiến tuyến, bọn họ không hy vọng hắn gặp chuyện không may, nhưng bố hắn thì khác, đây là người thật sự lo lắng cho hắn.
- Bố, không có việc gì.
Vương Tử Quân cười cười dùng giọng thoải mái nói.
- Nói như vậy là có người vu hãm con, nếu thật sự là như thế, bố sẽ cho người điều tra, ông sẽ không tha cho kẻ nào dám mở miệng nói bậy bạ.
Vương Tử Quân nghe thấy một người cha với xuất thân giảng viên đại học nói ra những lời như vậy, thế là cảm thấy rất bất ngờ, thật sự có chút bất ngờ.
Vương Tử Quân tranh thủ thời gian an ủi bố mình:
- Người ta cũng không phải là hãm hại, thật sự con có đeo một chiếc đồng hồ như vậy, là Tiểu Bắc tặng cho con.
- Ôi, tiểu tử ngốc này, sao con có thể đeo thứ đắt đỏ như vậy được?
Vương Quang Vinh hiểu rõ gia thế của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng lão vẫn không khỏi dùng giọng căm tức mắng.
Lúc này điều quan trọng nhất với Vương Tử Quân chính là ổn định vững vàng vượt qua thời điểm quá độ. Nhiều khi lãnh đạo thượng cấp lựa chọn cán bộ cũng không phải nhìn xem anh có bao nhiêu danh tiếng, mà nhìn xem anh có ổn định hay không. Càng là cán bộ cấp cao thì càng phải ổn định, nó là một phương diện được chú trọng cao độ.
Trước mặt người khác thì Vương Tử Quân có thể mở miệng từ chói, thế nhưng trước mặt bố mình là Vương Quang Vinh, hắn cũng không thể che giấu mà nở nụ cười tự giễu nói:
- Bố, con cũng không biết điều này.
- Con trai, mang loại trừ những ảnh hưởng mặt trái. Bố cảm thấy con nên nói rõ ràng với tổ chức về vấn đề này, hoàn toàn có thể chào hỏi trang web của bộ tuyên truyền, những chuyện này không thể cho nó tiếp tục lan tràn.
Vương Quang Vinh đã yên tâm hơn rất nhiều, lão lên tiếng dặn dò con trai.
Vương Tử Quân không hy vọng bố mình lo lắng về chuyện này, thế là dùng giọng điềm nhiên như không để an ủi:
- Bố, ngài đừng lo lắng, đó là chiếc điện thoại mà Tiểu Bắc tặng con khi kết hôn, tổ chức không can thiệp được. Nói ra thì việc này ngài cũng có sai sót, nếu như hồi nhỏ ngài cho con sống qua cuộc sống xa hoa, con cũng không đến mức đeo chiếc điện thoại tiền triệu mà căn bản không biết gì.
- Cậu tạm thời đừng nói những lời đùa giỡn như vậy, tôi thế nào cho cậu tiếp xúc với cuộc sống đó được, bố của cậu cũng là lần đầu tiên nghe nói có một chiếc đồng hồ giá cả triệu bạc.
Vương Quang Vinh lúc này đã có tâm tình tốt hơn, lão cười mắng Vương Tử Quân một tiếng.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà nụ cười trên mặt biến mất không ít, nếu như dựa theo cách nói của bố mình, phương án đã quá rõ ràng. Hắn nên tìm bộ tuyên truyền để xóa đi những bài viết kia, là kế rút củi đáy nồi, nhưng như vậy thì bùn đất vẫn phải giữ lại trên người.
Vương Tử Quân có kinh nghiệm sống hai đời, hắn biết rõ inte là thứ gì. Lúc này những tin đồn trên mạng giống như cỏ trong khe đá, anh càng muốn che giấu nó, nó càng mọc ra từ những ngõ ngách khó ngờ.
Nếu như Vương Tử Quân muốn che chắn nó lại, sau này sẽ là một bất lợi rất lớn cho phát triển tương lai.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn, tiến thêm một bước hoàn thiện kế hoạch của mình. Nếu đối phương đã làm cho sự việc bây giờ đến mức độ không thể nào thu thập được, điều mình cần làm chính là dựa đà phát triển, nghĩ biện pháp biến chuyện xấu thành tốt.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân bị cắt đứt dòng suy tư nên có chút căm tức. Hắn miễn cưỡng nhìn qua con số trên màn hình điện thoại, sau đó gương mặt chợt tươi sáng.
- Tử Quân, chuyện cái đồng hồ...
Mạc Tiểu Bắc còn chưa nói dứt lời thì đã khóc nghẹn ngào.
Vương Tử Quân biết Mạc Tiểu Bắc nhiều năm, hắn vẫn cảm thấy mình là người hiểu rõ về vợ. Rất nhiều sự việc Mạc Tiểu Bắc tỏ ra lãnh đạm, thế nhưng căn bản lại có thể vì một việc nhỏ mà khóc như mưa.
Mạc Tiểu Bắc vừa vặn nghe được tin tức bất lợi cho chồng trên inte, thế là nàng hầu như choáng váng, mãi đứng yên như tượng giống như trời sập xuống đầu. Khoảng thời gian này là cực kỳ quan trọng vì Vương Tử Quân đang tranh chấp một vị trí thường ủy tỉnh ủy, điều này nàng biết rất rõ, dù nàng không tham dự nhưng vẫn luôn trông ngóng Vương Tử Quân có thể đạt được ước nguyện.
Nhưng vì một chiếc đồng hồ có giá trị mà hầu như biến thành con sóng dữ muốn cuốn trôi tất cả, điều này hầu như là cực kỳ khó chịu. Mạc Tiểu Bắc tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nàng biết người đàn ông của mình sẽ căn bản không bị xử song quy, thế nhưng nhìn vào lời lẽ của người ngoài mà không khỏi khóc rống lên. Khoảnh khắc này nàng chợt hiểu Vương Tử Quân đã là một bộ phận không thể tách rời của mình, giống như Tiểu Bảo Nhi con trai của nàng vậy, nàng là một người làm mẹ, nàng cũng giống như tất cả những người mẹ trên thiên hạ, nàng luôn cẩn thận sủng nịnh con trai bảo bối nhà mình.