Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tắc Viêm nói xong những lời này cũng không chờ nghe phản ánh của Phùng Vũ Trách, hắn khẽ rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có vài phần không thoải mái vì hành vì vừa rồi của mình. Mình dù thế nào cũng mạnh hơn Phùng Vũ Trách rất nhiều lại nói ra những lời không có phẩm chất như vậy, không phải là vì bực bội vì bị Vương Tử Quân áp chế những ngày qua sao?

Khi Cố Tắc Viêm suy nghĩ miên man thì Phùng Vũ Trách càng suy nghĩ rối loạn hơn. Có câu nói thế này, chủ tịch không muốn làm bí thư thì không phải là chủ tịch tốt. Tuy điều kiện của thành phố Thanh Chuyên là không tốt, thế nhưng cũng không thể ngăn cản tâm tư cầu tiến của Phùng Vũ Trách. Hắn căn bản đã có tâm tư từ lâu với vị trí bí thư thị ủy, bây giờ Cố Tắc Viêm nói một câu như vậy càng làm lòng hắn chao đảo.

Cố Tắc Viêm là ai? Là thường ủy tỉnh ủy, có quan hệ không phải bình thường với bí thư Sầm. Người này nhìn trúng mình, thật sự làm cho chính mình sinh ra nhiều hương vị khác thường. Nhưng Phùng Vũ Trách nghĩ đến chuyện mình sắp gặp mặt Vương Tử Quân, thế là cố gắng lắc đầu đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Vương.

- Chủ tịch Phùng đến đấy à, mời anh ngồi. Triệu Hiểu Bạch thấy Phùng Vũ Trách đi đến thì nhanh chóng đón chào, sau sự kiện Phùng Vũ Trách thông qua Triệu Quân Huy mà kéo quan hệ với Vương Tử Quân, thái độ của Triệu Hiểu Bạch với Phùng Vũ Trách căn bản là nhiệt tình hơn khá nhiều.

Phùng Vũ Trách là người thông minh, hắn biết rõ Triệu Hiểu Bạch bây giờ là người có địa vị ngày càng nặng bên cạnh Vương Tử Quân, thế nên trước nay đối với Triệu Hiểu Bạch đều rất khách khí. Sau khi mỉm cười bắt tay Triệu Hiểu Bạch thì hắn cười nói: - Hiểu Bạch, giữa anh em chúng ta cũng không nên khách khí như vậy. Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, khi có người thì gọi tôi là chủ tịch Phùng, nhưng khi không có ai thì cứ gọi là anh Phùng, anh em chúng ta mà xưng hô chức vụ thì có vẻ xa lạ.

Triệu Hiểu Bạch cười cười, cũng không nói theo lời của Phùng Vũ Trách. Hắn rót cho Phùng Vũ Trách một ly trà, sau đó mới nói: - Bí thư Lôi đã báo cáo trong phòng làm việc của chủ tịch Vương được nửa giờ, tôi thấy chỉ vài phút nữa là xong, anh Phùng chờ một chút.

- Trong tỉnh có nhiều chuyện, chủ tịch Vương bây giờ khá bận rộn. Phùng Vũ Trách uống một hớp trà rồi nói tiếp: - Cậu Hiểu Bạch, tôi nghe nói lần này chủ tịch Vương đang chuẩn bị cho các thành phố kiểm tra lẫn nhau để xác định số lượng và các vấn đề của khu quy hoạch sao?

Vì đây không phải là bí mật gì nên Triệu Hiểu Bạch gật đầu nói: - Đã được thông qua ở hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, có lẽ ngày mai ngài sẽ có được văn kiện của ủy ban nhân dân tỉnh.

- Không giấu gì cậu, thành phố Thanh Chuyên chúng tôi căn bản là có tình hình kém cỏi nhất tỉnh, nói đến phương diện kinh tế thì vì thành phố có giao thông không tiện lợi, thế nên cũng không ai tình nguyện đến đầu tư. Phùng Vũ Trách mở miệng tuy có mang theo hương vị kể khổ, thế nhưng đó lại là tình hình thực tế, điều này làm cho một người làm chủ tịch như hắn cảm thấy rất xấu hổ.

Ví dụ như hôm nay Phùng Vũ Trách phải mất năm giờ ngồi xe mới đến thành phố Rừng Mật, xuất phát lúc mười giờ sáng mà hai giờ chiều mới đến nơi.

Phùng Vũ Trách kể khổ, Triệu Hiểu Bạch cũng không có biện pháp gì giải quyết, nhưng hắn khẽ mở miệng để lộ ra vài thông tin: - Anh không nên quá lo lắng, vài ngày nữa chủ tịch Vương sẽ về thủ đô, anh ấy đã hẹn với ban ngành giao thông, định nói đến chuyện của các anh.

Tin tức này rõ ràng giống như cho Phùng Vũ Trách một ly nước mát giữa lúc trời nóng. Hắn công tác ở thành phố Thanh Chuyên nhiều năm, căn bản có cảm tình với thành phố của mình, xây dựng đường cao tốc căn bản là chuyện lớn của thành phố Thanh Chuyên, sau đó một người làm chủ tịch như hắn sẽ để lại tiếng thơm rất lớn.

- Nếu là thật thì thật sự quá tốt. Phùng Vũ Trách nói rồi xoa xoa hai bàn tay: - Cậu Hiểu Bạch, tối nay chủ tịch Vương có bận gì không? Nếu không thì tôi sẽ mời chủ tịch Vương đi nếm thử món đặc sản của thành phố Thanh Chuyên.

Triệu Hiểu Bạch căn bản rất nghiêm túc với vấn đề này: - Tôi căn bản không nắm chính xác chuyện của chủ tịch, dù sao thì cũng không thể biết khi nào có tiếp đãi. Nhưng hôm nay anh vào báo cáo công tác với chủ tịch Vương, anh cũng có thể nói với chủ tịch vài câu.

Khi hai người trò chuyện với nhau thì bên kia vang lên âm thanh mở cửa.

- Hiểu Bạch, chủ tịch Vương nói cậu đi vào một chút. Lôi Hợp Tuấn đứng trước cửa phòng của Triệu Hiểu Bạch rồi lớn tiếng nói.

Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng chuẩn bị đi vào trong phòng của Vương Tử Quân. Lúc này Lôi Hợp Tuấn cũng thấy Phùng Vũ Trách đang chờ trong phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch, hắn có chút sững sốt, sau đó tươi cười tiến lên nói: - Chủ tịch Phùng, đã lâu không gặp anh, anh đến báo cáo công tác với chủ tịch Vương à?

Phùng Vũ Trách cũng nhiệt tình bắt tay Lôi Hợp Tuấn rồi nói: - Chào bí thư Lôi, hai người chúng ta cũng đã lâu không ngồi cùng một chỗ, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh vài ly.

- Chủ tịch Phùng nên tha cho tôi đi, người nào không biết ngài uống rượu ngàn ly chưa say, tôi cũng không dám liều mạng với anh. Lôi Hợp Tuấn vừa cười ha hả vừa nói.

Sau khi hàn huyên hai câu thì Lôi Hợp Tuấn lấy cớ bỏ đi. Phùng Vũ Trách nhìn hình bóng rời đi của Lôi Hợp Tuấn, hắn chợt cảm thấy nghi vấn. Hắn là một người giỏi nhìn mặt nói chuyện, vừa rồi nhìn vào vẻ mặt của Lôi Hợp Tuấn, hắn giống như cảm nhận được đối phương có tâm sự.

Lôi Hợp Tuấn vừa ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Vương, không phải biểu hiện của người này có liên quan đến chỉ thị của chủ tịch Vương đấy chứ?

Trong đầu Phùng Vũ Trách lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như hiểu chủ tịch Vương tìm mình vì chuyện gì. Nếu nh chủ tịch Vương thật sự sắp xếp như vậy với mình, chính mình nên làm hay không?

Nếu như không có mối quan hệ với Triệu Quân Huy, Phùng Vũ Trách trước kia sẽ có khuynh hướng không làm. Nhưng bây giờ hắn thông qua Triệu Quân Huy và mang trên người thanh danh dòng chính của Vương Tử Quân, nếu như bỏ qua cơ hội này thì không biết đến khi nào mới có được.

Phùng Vũ Trách cắn răng và trong lòng đã cho ra đáp án.

- Chủ tịch Phùng, chủ tịch Vương mời anh vào. Triệu Hiểu Bạch khẽ đi đến bên cạnh Phùng Vũ Trách rồi lớn tiếng nói.

Phùng Vũ Trách đi theo Triệu Hiểu Bạch vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang đọc sách, khi thấy Phùng Vũ Trách đi vào thì khoát tay nói: - Mời chủ tịch Vũ Trách ngồi.

- Chủ tịch, hai ngày trước tôi có mời anh Triệu đến thành phố chúng tôi xem xét, anh Triệu là người có kinh nghiệm công tác phong phú, đã cho ra nhiều ý kiến quý giá với sự phát triển của thành phố Thanh Chuyên, căn bản cho tôi có được nhiều lợi ích không nhỏ. Khi tôi đang nói ra những lời cực kỳ kính ngưỡng, anh ấy mới nói đây chính là những kinh nghiệm của ngài phổ biến ở huyện Lô Bắc. Phùng Vũ Trách vừa tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến vừa dùng giọng có vẻ không phải là người ngoài nói với Vương Tử Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK