- Bữa cơm này cứ để đó, sau khi làm xong việc thì tôi sẽ mời anh dùng cơm. Đúng rồi anh Lôi, anh là người chuyên nghiệp, anh nói xem nếu như đem Liêu An Như về thành phố Hàn Vũ điều tra, có bao nhiêu khả năng để lập án?
- Hầu như là chắc chắn.
Lôi Tiêu Ngô dùng giọng lo lắng mười phần nói.
Lôi Tiêu Ngô cũng không phải là khoác lác, tuy chứng cớ rất mơ hồ, thế nhưng với quan hệ mật thiết giữa bí thư Lục và kiểm sá trưởng Lý, nếu muốn xử vụ này căn bản cũng không có gì là khó khăn.
- Vậy thì tốt rồi, cảm ơn anh.
Tào tiên sinh căn bản cảm thấy rất vui vì chuyện này, thế là không khỏi nói một câu cảm ơn.
Lôi Tiêu Ngô cúp điện thoại mà bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Hắn biết rõ tình hữu nghị với loại nhân vật này sẽ là một con đường tắt để mình có thể leo lên chiếc xe tốc hành để phát triển nhanh chóng.
Biết đâu sau khi quay về thì Lôi Tiêu Ngô hắn sẽ là kiểm sát trưởng?
Tào Chân Nhi cũng cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù tình huống của em mình không được tốt, thế nhưng chỉ cần làm cho Liêu An Như bị xử lý, như thế sẽ là đường sống cho em mình.
- Tốt, cậu gọi điện thoại cám ơn bí thư Lục dùm tôi.
Tào Chân Nhi trầm ngâm giây lát, sau đó nàng khẽ nói với cậu em họ của mình.
Cậu em họ kia đồng ý một tiếng, nhanh chóng đi gọi điện thoại cho bí thư Lục. Tào Chân Nhi lại ngồi xuống, lúc này đầu óc xoay chuyển rất nhanh, tuy người nằm liệt trên giường là em trai của mình, thế nhưng trong đầu nàng lại luôn nghĩ về vấn đề của chồng.
Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc sẽ làm gì bây giờ? Thật sự phải rút lui sao? Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ tình huống suy tư của Tào Chân Nhi, nàng cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó nói:
- Tôi là Tào Chân Nhi.
- Tào tiểu thư, chị có thể nói với bí thư Nguyễn một chút được không? Tôi là một người trung tâm với anh ấy, từ khi anh ấy đến thành phố Đông Bộ thì tôi luôn kiên định đứng bên cạnh anh ấy, là một bộ hạ trung thành.
Một giọng nói cầu khẩn chợt truyền đến tai Tào Chân Nhi.
Giọng nói này cực kỳ cô đọng và xúc động, có thể nói là rất động lòng người.
Nhưng Tào Chân Nhi căn bản là không bị những lời này làm cho mê hoặc, nàng không có bất kỳ cảm tình gì với chủ nhân của âm thanh này, thế nhưng nàng lại dùng giọng cực kỳ chân thành nói:
- Chủ tịch Trình, chuyện này Chấn Nhạc nói cho tôi biết, đến bây giờ cũng không thay đổi cách làm cũng là vì cần phải cho thượng cấp và thành phố Yên Hư một lời nói rõ ràng. Chị cứ yên tâm, đợi sự việc này trôi qua, Chấn Nhạc nhất định sẽ không để cho chị thất vọng.
- Thật sao?
Trình Hiểu Bình thật sự không tin, nàng dùng giọng run rẩy nói.
Tào Chân Nhi cảm thấy Trình Hiểu Bình rất hèn mọn, thế nhưng nàng vẫn dùng giọng trang nhã nói:
- Chủ tịch Trình, chị không tin cả tôi sao?
- Cám ơn Tào tiểu thư, tôi biết ngài là người rất quan tâm đến tôi, ha ha.
Trình Hiểu Bình cảm tạ Tào Chân Nhi hai câu, sau đó mới lưu luyến cúp điện thoại.
- Một con đàn bà ngu xuẩn.
Tào Chân Nhi mắng một câu vào trong điện thoại rồi mới đi về phòng.
- Bí thư thị ủy Nguyễn Chấn Nhạc dẫn đội ngũ đến tiến hành kiểm tra khu công nghiệp Lam Hà, cũng tự mình xem xét tình huống nước sông Lam Hà. Bí thư Nguyễn cho ra yêu cầu với sự kiện ô nhiễm sông Lam Hà, đó là không bảo vệ những xí nghiệp gây ô nhiễm, ngừng quan tâm, sau đó là chỉnh đốn và cải cách, không có bất kỳ dư âm thương lượng nào khác.
Vương Tử Quân nhìn Nguyễn Chấn Nhạc đang cho ra những chỉ thị trên tivi mà khóe miệng lộ ra nụ cười. Mặc dù hắn không tán thưởng cách làm thằn lằn đứt đuôi của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn lại không thể nào không bội phục sự cay độc của đối phương.
Vương Tử Quân đã nhận được tin tức từ thành phố Đông Bộ, lúc này chủ tịch Trình Hiểu Bình của thành phố Đông Bộ đã đệ đơn từ chức lên lãnh đạo tỉnh. Thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ, căn bản là Trình Hiểu Bình cũng không muốn từ chức.
Người phụ nữ kia vì quyền lợi mà việc gì cũng có thể làm được, nào có chuyện chủ động từ chức? Nhưng ngay từ đầu nàng đã là quân cờ của Nguyễn Chấn Nhạc, đã không còn cách lựa chọn nào khác.
Thật ra chuyện này cũng không đến mức làm cho Trình Hiểu Bình phải từ chức, chỉ cần Nguyễn Chấn Nhạc chịu gánh chịu một phần trách nhiệm là được, như vậy sẽ lấy một vị phó chủ tịch ra làm vật tế cờ, lúc đó hoàn toàn có thể bảo trụ vị trí cho Trình Hiểu Bình.
Nhưng rõ ràng Trình Hiểu Bình căn bản là người quá xui xẻo, Nguyễn Chấn Nhạc cũng không muốn gánh bất kỳ trách nhiệm gì trong sự việc này. Dù sao hắn cũng muốn dựng lên hình tượng chói sáng của mình, nếu muốn dựng lên hình tượng thì cần phải có thứ gì đó để tham chiếu.
Một vị chủ tịch đẩy mạnh phát triển kinh tế địa phương bằng các xí nghiệp gây ô nhiễm chính là một đạo cụ tốt nhất, vì vậy trong sự kiện lần này thì Trình Hiểu Bình chỉ có thể nhận lấy bi kịch mà thôi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ tình huống suy tư của Vương Tử Quân, hắn nhìn thoáng qua dãy số, sau đó cười nói:
- Chào thư ký trưởng.
- Chào bí thư Vương!
Quan Vĩnh Hạ nói bằng giọng điệu tràn đầy nụ cười. Trước kia những khi có chuyện cần liên hệ với Vương Tử Quân, Quan Vĩnh Hạ cũng nói bằng giọng rất ôn hòa, thế nhưng khi đó lại có vài phần mang theo cảm giác bao quát.
Tuy Quan Vĩnh Hạ cảm thấy thủ đoạn và năng lực của mình căn bản là kém xa Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao thì hắn cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy. Nhưng bây giờ thì hắn lại cảm thấy mình yếu hơn vài phần. Vương Tử Quân sắp tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, chính mình là một viên thư ký trưởng có vị trí thấp nhất trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy, như vậy mình còn gì để kiêu ngạo đây?
- Bí thư Vương, ngày mai anh đến tỉnh thành một chuyến, có chuyện tốt.
Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Anh nên đến lúc mười giờ sáng, cũng không nên đến muộn.
- Có chuyện tốt? Không phải là thư ký trưởng ngài hôm nay hào phóng, muốn mời các đồng chí tuyến dưới chúng tôi dùng cơm không? Nếu nói như vậy thì sáng sớm mai tôi sẽ không ăn cơm, để bụng đến khi được ăn cơm của lãnh đạo.
Vương Tử Quân dù đã đoán được mục đích cuộc gọi điện thoại của Quan Vĩnh Hạ, thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng đùa giỡn nói.
Tuy hai người ở hai doanh trại khác nhau trong trận chiến chốn quan trường, thế nhưng Vương Tử Quân là người trưởng thành chính trị, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ có biểu hiện gì ảnh hưởng đến quan hệ ngoài mặt với Quan Vĩnh Hạ. Dù hai bên có muốn ra tay độc ác thì vẻ bề ngoài cũng phải biểu hiện hòa hợp êm ấm, đây chính là một trong những bí quyết làm quan.
Sau khi nghe lời vui đùa của Vương Tử Quân, Quan Vĩnh Hạ cũng cười phá lên ha hả:
- Bí thư Vương, nếu sáng mai anh không dùng cơm, như vậy thì tôi sẽ lấy tiền lương tháng này của mình ra để chiêu đãi. Anh nói đi muốn ăn gì, chúng ta sẽ ăn thứ đó. Biết rõ cảnh giới mời khách cao nhất là gì không? Đó là phá tường đi vào, đạp tường đi ra.
Đến cấp bậc của Quan Vĩnh Hạ thì dùng cơm nào động đến một xu tiền lương? Thế nhưng hắn vẫn nói lời vui đùa trước mặt Vương Tử Quân, dù sao thì hắn cũng phải cực kỳ cẩn thận. Tất nhiên quan hệ của hai người cũng căn bản không hài hòa như những biểu hiện vẻ bề ngoài.