Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì? Ngư Nhi tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh?" Văn Thành Đồ có chút sững sốt, hắn không khỏi nhớ đến tình huống trước đó con gái đến xin vào làm việc ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Hắn tưởng con gái mình chỉ nói chơi cho vui, không ngờ nó lại quyết tâm như vậy.

Lúc này sở nội vụ đến tiến hành thẩm tra lý lịch chính trị, không ngờ con bé cũng không nói với mình lời nào.

Văn Thành Đồ có hơi giật mình, thế là nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện gì xấu. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với vợ: - Em có gọi điện thoại cho Ngư Nhi hay không? Nó nói thế nào?

- Em có gọi điện thoại cho nó, nhưng nó nói đó là quyền lợi của mình, yêu cầu bố mẹ không nên can thiệp vào. Dù vợ của Văn Thành Đồ có chút tức giận thế nhưng giọng điệu lại có thêm mấy phần nuông chiều.

Văn Thành Đồ sống cùng vợ nhiều năm, sao không biết ý của vợ mình? Hắn hừ một câu nói: - Đứa bé này sở dĩ như vậy cũng là vì em nuông chiều thành hư, chuyện này...Em đừng quản, cứ để anh xử lý.

Văn Thành Đồ cúp điện thoại rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho Văn Ngư Nhi, nhưng vừa bấm được một nửa số điện thoại thì dừng.

Văn Thành Đồ cũng có nghe nói đến chuyện văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức thi tuyển nhân viên, nhưng lại không mấy quan tâm. Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan nhiều đến hắn, hắn giống như nghe người ta nói rằng chuyện thi cử lần này chủ yếu là tìm người nối tiếp công tác của Triệu Hiểu Bạch.

Có không biết bao nhiêu người chen chúc nhau đến tiếp nhận công tác của Triệu Hiểu Bạch, khoảng thời gian qua nha đầu nhà mình luôn bần thần cằn nhằn, có phải có vấn đề gì không?

Văn Thành Đồ là một người cha, tất nhiên con gái chính là điểm yếu lớn nhất. Hắn cực kỳ yêu thương con gái của mình, không muốn con gái phải chịu uất ức.

Không phải trong lòng nha đầu kia có người nào đấy chứ?

Con gái có người yêu là chuyện rất bình thường, tuy Văn Thành Đồ có chút không thoải mái, thế nhưng biết chuyện trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là tất yếu, nếu như tìm được con rể phù hợp thì hắn căn bản không phản đối.

Nhưng con gái có đối tượng cũng không nên gấp gáp đổi đơn vị như vậy, đơn vị công tác của con gái lúc này còn tốt hơn cả văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, chẳng lẽ trong sự việc này có gì đó sao?

Đầu óc Văn Thành Đồ căn bản suy nghĩ rất rộng, nghĩ đến việc Văn Ngư Nhi này nào đi làm về cũng đến nhà Vương Tử Quân chơi. Sau đó hắn nghĩ đến vị chủ tịch Vương trẻ tuổi quá mức, thế là không khỏi bừng tỉnh.

Tuy Văn Thành Đồ không muốn thừa nhận nhưng sự thật căn bản là quá rõ ràng, Vương Tử Quân là một người còn quá trẻ, hơn nữa lại có kinh nghiệm công tác nhiều năm, gặp qua vô số hạng người, có sức hút quá mạnh đối với các cô gái trẻ.

Văn Thành Đồ thậm chí nghe nói từ khi Vương Tử Quân tọa trấn ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, tỉ lệ người xem chương trình thời sự chợt tăng lên rất mạnh. Vì mỗi ngày trong đám người xem thời sự có thêm một lượng lớn các cô gái trẻ. Những cô gái này căn bản không quan tâm đến chuyện chính trị, chỉ là vì muốn theo dõi hình bóng đẹp trai anh tuấn của chủ tịch Vương mà thôi.

Nếu như con gái của mình thật sự có tâm tư này...Văn Thành Đồ nghĩ đến hậu quả mà không khỏi sinh ra cảm giác óc sắp vỡ tung. Hắn dù thế nào cũng tuyệt đối không cho con gái băng trong ngọc khiết của mình có chút khúc mắc tình cảm với Vương Tử Quân.

Làm sao bây giờ? Đi tìm Vương Tử Quân sao? Đi tìm người kia nói thật sao?

Văn Thành Đồ hít vào một hơi thật sâu, sau đó loại bỏ ý nghĩ này. Chưa nói đến việc đây chỉ là suy đoán, cho dù hắn có ý nghĩ này, nếu muốn chứng thật cũng không nên đi tìm Vương Tử Quân.

Con gái nhà mình thích Vương Tử Quân, đây căn bản là vấn đề cực kỳ khó khăn. Nếu như náo loạn, Vương Tử Quân không biết tình hình sẽ không sao, thế nhưng thể diện của mình sẽ mất hết. Hơn nữa chuyện này dễ nói nhưng không dễ nghe, đến khi đó không biết sẽ cho ra tin đồn nhảm thế nào, con gái của mình sao có thể gả cho người khác được? Văn Ngư Nhi căn bản là trụ cột tinh thần của mình.

Văn Thành Đồ nóng lòng như lửa đốt muốn vung tay đập nát bàn, thế là lại càng có nhiều phần bất mãn với Vương Tử Quân. Anh nói mà xem, một người đã lớn như vậy, còn có một người vợ xinh đẹp hiền lành như Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng lại khắp nơi đào hoa sáng lạn, không chịu thức tỉnh sao?

Văn Thành Đồ thầm hận nhưng cũng thấy Vương Tử Quân không có sai lầm gì. Theo như hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân căn bản chỉ coi Văn Ngư Nhi là tiểu bối, cũng không phải hạng người cố ý trêu hoa ghẹo nguyệt. Bây giờ mình nên làm gì bây giờ? Văn Thành Đồ suy nghĩ nửa ngày mà căn bản cảm thấy thúc thủ vô sách.

Văn Thành Đồ là một người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn sao không có chiêu thức gì với chuyện của con gái? Thế là trầm ngâm một lúc lâu rồi cũng cho ra một ý nghĩ.

Vài phút sau Văn Thành Đồ gọi điện thoại cho trưởng phòng nhân sự Lục Nguyên Hóa. Hắn là phó bí thư chủ quản nhân sự, tất nhiên sẽ là một người đủ quyền uy để khuất phục Lục Nguyên Hóa. Lục Nguyên Hóa nhận được điện thoại của Văn Thành Đồ thì tỏ ra cực kỳ cung kính.

Văn Thành Đồ cũng không che giấu Lục Nguyên Hóa mà gọn gàng dứt khoát nói: - Trưởng phòng Lục, tôi có chuyện cần làm phiền anh. Anh có lẽ cũng biết nha đầu nhà tôi lén đi ghi danh thi nhân viên văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Lục Nguyên Hóa nghe bí thư Văn nói như vậy thì cho rằng lãnh đạo muốn mình hỗ trợ một chút. Hắn biết rõ với bản lĩnh của Văn Ngư Nhi thì căn bản không cần mình ra tay, chỉ cần cho ra vài trình tự cần làm, thẩm tra chính trị cũng không có gì khó khăn, ngược lại còn thuận nước dong thuyền, thế nên dùng giọng nịnh nọt nói: - Bí thư Văn, Tiểu Ngư Nhi thật sự không đơn giản, có lẽ có hơn một ngàn người cạnh tranh với nhau, Tiểu Ngư Nhi có lẽ sẽ hát vang tiến mạnh, dựa vào bản lĩnh của minh để được thẩm tra chính trị, trổ hết tài năng, không thể làm cho người ta lau mắt nhìn.

- Ngư Nhi thật sự khó lường, bí thư Văn, ngài căn bản là bồi dưỡng quá tốt.

Tuy thật lòng Văn Thành Đồ không muốn cho Văn Ngư Nhi đi công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng Lục Nguyên Hóa nói như vậy làm hắn cảm thấy rất hưởng thụ.

Văn Thành Đồ cười cười nói: - Trưởng phòng Lục, con bé thật sự là làm càn, với tính cách của nó thì nên an ổn công tác ở tòa soạn, văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh không phải chốn cần đến. Anh giúp tôi một việc, để cho nó thành thật tiếp tục công tác ở tòa soạn là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK