Trì Hoa Trục căn bản không có cảm tình gì với người đến thông báo với mình, hắn khoát tay áo nói: - Làm phiền anh nói với lãnh đạo một tiếng, tôi bây giờ không có thời gian, không thể đi qua được.
Người đến thông báo thấy thái độ của Trì Hoa Trục nhưng không thể trách, thế là hắn khẽ gật đầu rời khỏi phòng làm việc của Trì Hoa Trục, trước khi đi còn nở nụ cười nói: - Anh Trì, anh là người có học vấn, tôi nghe nói trưởng phòng Vương đến trường đảng lần này rất coi trọng những người có học vấn.
Trì Hoa Trục không nói gì, coi trọng người có học vấn, hì hì, không phải coi trọng đám người nghe lời phát biểu của mình sao? Trước kia Trì Hoa Trục cũng không phải chưa từng tiếp xúc qua lãnh đạo, thế nhưng sau một thời gian tiếp xúc thì không ai thèm quan tâm đến hắn.
Vì sao không quan tâm? Trì Hoa Trục hiểu rất rõ. Chỉ là khi đó hắn cho rằng đây là một câu chuyện cười, nhưng hiện tại hắn lại có chút hối hận.
Chẳng lẽ cuối cùng mình phải mất hết thể diện mới được sao?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Trì Hoa Trục lại cầm lấy điện thoại, một loạt cái tên quen thuộc xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng những cuộc điện thoại này liên tục làm cho hắn thất vọng, những người kia nói những chuyện chung thì được, nhưng vừa nghe nói hắn mượn tiền thì căn bản lắc đầu còn nhanh hơn gõ trống bỏi.
- Anh Trì, tôi cũng muốn cho anh mượn tiền, thế nhưng gần đây tôi thâm hụt quá nhiều, mới đó đã mất đi vài triệu. Lúc này căn bản là thiếu thốn rất nhiều, chỉ còn kém nhảy lầu tự sát mà thôi. Người bạn mở miệng nói, Trì Hoa Trục biết rõ đối phương không nói sự thật, đối phương muốn cho mình mượn tiền chỉ đáng giá một bữa cơm, thế nhưng người ta căn bản là không có ý muốn cho mượn.
Mình căn bản là không ra gì, còn trách được ai? Trì Hoa Trục thầm cảm khái một tiếng, sau đó buông điện thoại trong tay xuống.
Không biết từ khi nào thì trong phòng làm việc của hắn đã đầy khói thuốc, lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nói rõ với anh chị, để lấy của bọn họ một chút tiền.
Trì Hoa Trục nghĩ đến phương diện mình phải mở miệng với anh chị thì căn bản đầu óc căng cứng, hắn không phải là một người không quyết đoán, sau khi có quyết định thì nhanh chóng đứng lên.
Trì Hoa Trục mở cửa sổ ra, hắn chuẩn bị hít vào một luồng không khí tươi mát, đúng lúc này thấy phó hiệu trưởng Khương Tập Minh và Lý Sâm Thăng đang một trái một phải đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi, bốn phía của người đàn ông trẻ tuổi này còn nhiều gương mặt quen thuộc, căn bản giống như sao sáng quanh trăng.
Người này chính là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân sao? Đúng là quá trẻ.
Trì Hoa Trục cảm khái một câu, sau đó khẽ đóng cửa lại. Hắn hít vào một hơi thật sâu, đang suy nghĩ xem nên mở miệng với anh mình thế nào, đột nhiên điện thoại vang lên.
- Tút tút tút. Trì Hoa Trục cảm thấy vui vẻ, có người chịu hỗ trợ mình rồi sao? Nhưng khi hắn nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì cảm giác vui mừng nhanh chóng tan biến.
- Cậu à, tôi biết rõ bây giờ muốn học cũng cần phải nộp phí, những năm này anh cũng dồn được chút tiền, đã để cho Tiểu Huy đưa đến cho cậu, cậu không cần phải cảm thấy khó xử. Giọng nói của anh trai vẫn căn bản là hùng hậu có lực như trước.
Những giọt nước mắt chảy xuống trên mặt Trì Hoa Trục, tuy đại ca của hắn đã cúp điện thoại, thế nhưng hắn mãi mà vẫn không thể bình tĩnh được, hắn cảm thấy mình thật sự phải xin lỗi đại ca.
Một cảm giác vô năng tràn ngập trong lòng Trì Hoa Trục, năm xưa khi hắn còn học đại học, đó là tin tức chấn động cả thôn, trưởng thôn còn chiếu phim ba ngày miễn phí, chính mình kiêu ngạo thế nào? Nhưng những năm nay mình giúp đỡ gia đình được bao nhiêu? Vì để cho mình được tiếp tục học đại học mà anh trai vốn học tập tốt hơn phải nghỉ học ở nhà, căn bản là cả đời ở trong thôn nghèo.
Khi Trì Hoa Trục cảm thấy ánh mắt mơ hồ thì tiếng gõ cửa khẽ vang lên, hắn trầm ngâm giây lát, khẽ lau khô những vệt nước mắt, sau đó mới trầm giọng nói: - Vào đi.
Người đi vào là chủ nhiệm văn phòng trường đảng Hà Ngũ Bân, là một người luôn theo sát hiệu trưởng Chung, căn bản không bao giờ quan tâm đến Trì Hoa Trục. Hôm nay người này làm sao vậy? Vì sao lại chạy đến phòng làm việc của mình?
Trong lòng có chút nghi hoặc, thế nhưng Trì Hoa Trục đã có ý nghĩ thay đổi mình, hắn có chút do dự rồi chủ động hỏi: - Chủ nhiệm Hà, anh có chuyện gì vậy?
Phản ứng của Hà Ngũ Bân làm cho Trì Hoa Trục cực kỳ bất ngờ, đối phương cung kính cười với hắn rồi khẽ nói: - Giáo sư Trì, trưởng phòng Vương mời ngài đi qua.
Hà Ngũ Bân nói đến đây rồi cố gắng tỏ ra thân mật đi đến trước mặt Trì Hoa Trục, hắn khẽ nói: - Nghe nói trưởng phòng Vương rất tán thưởng những bài viết của ngài.
Tán thưởng những bài viết của mình? Là vị trưởng phòng trẻ tuổi đang đến kiểm tra chỉ đạo công tác của trường đảng sao? Nếu như là trước kia thì Trì Hoa Trục căn bản sẽ chỉ cười nhạt, thế nhưng bây giờ ý nghĩ của hắn đã khác.
- Đi thôi. Trì Hoa Trục có chút do dự, sau đó khẽ nói. Hà Ngũ Bân vốn đã làm tốt công tác đối phó với Trì Hoa Trục, không ngờ Trì Hoa Trục lại sảng khoái đồng ý như vậy, thế là có chút bất ngờ. Nhưng hắn nhanh chóng mở miệng dặn dò: - Nghe nói trưởng phòng Vương rất quan tâm đến cán bộ trẻ và chuyên gia, lần này đến là vinh dự cho cả trường đảng chúng ta, lãnh đạo rất xem trọng.
- Chủ nhiệm Hà cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào. Trì Hoa Trục trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng phối hợp nói.
Hà Ngũ Bân tuy cảm thấy phản ứng của Trì Hoa Trục có chút khác thường, thế nhưng lại không nói gì thêm. Dù sao thì một Trì Hoa Trục nghe lời cũng làm cho lãnh đạo cảm thấy thoải mái hơn.
Hai người đi đến đại lễ đường của trường đảng, Hà Ngũ Bân dẫn Trì Hoa Trục đi vào với bước tiến cực kỳ nhẹ nhàng. Lúc này lễ đường đã ngồi đầy người, phần lớn là học viên trường đảng, Vương Tử Quân đang ngồi trên đài chủ tịch.
Khi hai người Trì Hoa Trục đi đến thf Vương Tử Quân đang phát biểu vài lời, Trì Hoa Trục nhìn vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi trên đài chủ tịch, hắn cảm thấy tâm tư ảm đạm đi vài phần. Nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy có chút tự ngạo, dù người kia được mọi người chú ý, thế nhưng căn bản không có bản lĩnh thật sự.
Nhưng khi từng câu từng chữ của Vương Tử Quân rơi vào trong tai của Trì Hoa Trục thì cảm giác tự ngạo trước đó từ từ tiêu tán. Tục ngữ có câu "người thường thích náo nhiệt, nói phải biết nhìn hoàn cảnh", Trì Hoa Trục là giáo sư trường đảng, có vài vấn đề hắn nhìn khác với người khác.
Lúc này trưởng phòng Vương nói chuyện rất ngắn gọn, cũng không mạnh miệng khách sáo, thế nhưng từng câu từng chữ lại làm cho Trì Hoa Trục cảm thấy luôn nói đến điểm quan trọng. Đặc biệt là phương diện cải cách chế độ phân công cán bộ và bồi dưỡng cán bộ trẻ càng làm cho một chuyên gia như Trì Hoa Trục cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Xem ra trưởng phòng Vương này cũng thật sự có chút bản lĩnh. Khi Trì Hoa Trục đang nghĩ mình nên trò chuyện với trưởng phòng Vương này như thế nào, chợt nghe phía trước có người nói: - Nghe trưởng phòng Vương nói như vậy thì những người như chúng ta căn bản là có hy vọng rất lớn.
- Điều này là tất nhiên, nhìn vào độ tuổi của trưởng phòng Vương cũng đủ làm cho chúng ta có hy vọng rất lớn.