Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Vị Minh thấy trưởng phòng Lô nhận ra mình thì hưng phấn mà hai mắt tỏa sáng, sau đó cặp mắt híp lại thành một đường mảnh, giọng điệu càng thêm cung kính: - Trưởng phòng Lô, gặp mặt ngài quá trùng hợp, ngài cũng đưa cháu đến chơi sao?

Nói xong thì Tưởng Vị Minh nhìn về phía cô gái phía bên kia, sau đó cười nói: - Trưởng phòng Lô, đây là Nguyệt Nguyệt nhà ngài sao? Dáng điệu thon thả xinh đẹp, xem ra là một cô bé có phúc.

Vương Tử Quân nghe lời khen của Tưởng Vị Minh, hăn thầm nghĩ người kia căn bản là không dễ dàng, cảm thấy dáng điệu thon thả và có phúc chẳng có liên hệ gì với nhau cả.

Quả nhiên Tưởng Vị Minh nói ra những lời này làm cho trưởng phòng Lô bật cười. Hai người đang chào hỏi với nhau thì lúc này vòng quay bên trong đã dừng lại, người đã chơi đùa xong đang lục tục đi ra.

- Bố, con cũng muốn vào đó chơi. Cô bé Nguyệt Nguyệt căn bản kéo tay trưởng phòng Lô rồi nói.

Trưởng phòng Lô không nói gì, Tưởng Vị Minh bên kia đã cười nói: - Vừa đúng lúc có thể vào chơi, trưởng phòng Lô, mời ngài cùng vào với chúng tôi.

Sau lưng Tưởng Vị Minh dù có nhiều người đang chờ, thế nhưng trên cơ bản bọn họ đều nghe rõ lời đối thoại vừa rồi. Mặc dù đại đa số mọi người đang thầm mắng Tưởng Vị Minh, thế nhưng căn cứ vào nguyên tắc nhiều chuyện không bằng bớt chuyện, mọi người cũng không ra mặt ngăn trở.

Cô gái phục vụ đứng bên ngoài giống như là một sinh viên đi làm thêm, nàng định căn gia đình trưởng phòng Lô đi vào, Tưởng Vị Minh đã trầm giọng nói: - Trưởng phòng Lô của chúng tôi đến đây chơi đã nói vài lời với giám đốc của khu vui chơi này, cô gái nhỏ, cô đừng xen vào việc của người khác.

Cô sinh viên đi làm thêm chủ yếu phụ trách công tác mở cửa, lú này nàng nghe được lời nói hất hàm sai khiến của Tưởng Vị Minh, đành phải nuốt lời định nói vào bụng.

Khi cửa được mở ra, các vị khách tiến lên chọn chỗ, vì đến lượt mình nên Tiểu Bảo Nhi tỏ ra rất hưng phấn. Nhưng khi ba người nhà Vương Tử Quân chuẩn bị tiến lên, đột nhiên ba người nhà trưởng phòng Lô đã chen ngang tới trước.

Vương Tử Quân dù căn bản có chút bất mãn với hành vi chen ngang của trưởng phòng Lô, thế nhưng lúc này hắn khó có được thời gian nghỉ ngơi vui vẻ, căn bản không vì chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của Tiểu Bảo Nhi, thế là hắn có một ý nghĩ: Nên xem xét lại phương diện xây dựng chỉnh đốn tác phong của cán bộ.

- Tiên sinh, mời ngài chờ đến lượt khác, vì lúc này bên trên đã không còn chỗ trống. Cô gái phục vụ trong khu trò chơi chợt đi ra, sau đó nói với những người đứng bên ngoài.

Vương Tử Quân không ngờ chính mình bị người ta chen ngang rồi phải chờ đến lượt tiếp theo, đúng là quá trùng hợp. Khi hắn đang cười khổ thì Tiểu Bảo Nhi lại mặc kệ, dù Tiểu Bảo Nhi căn bản là ngoan ngoãn lễ phép, thế nhưng nó dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới bốn tuổi, vất vả lắm mới đến lượt nó, bây giờ bị người ta dội một gáo nước lạnh, thế là nước mắt đã rơi xuống.

- Bố, bố, con...Con muốn đi lên đó chơi, chúng ta đến trước, thế nhưng chú kia không hiểu chuyện lại chen ngang. Tiểu Bảo Nhi khóc cực kỳ uất ức.

Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi khóc đầy nước mắt, hắn cảm thấy đau lòng, vội vàng ôm lấy con, chuẩn bị an ủi vài câu. Đúng lúc này Mạc Tiểu Bắc đã nói với nhóm người trưởng phòng Lô ở phía trước: - Anh chen ngang như vậy là không đúng, anh đi xuống xếp hàng đi.

Mạc Tiểu Bắc nói không chút khách khí, quả thật rất chân thật đáng tin. Trưởng phòng Lô nghe có người nói với mình như vậy, thế là hắn chợt ngây cả người. Vừa rồi hắn chỉ chú ý trò chuyện với Tưởng Vị Minh, căn bản không chú ý đến nhóm người Mạc Tiểu Bắc.

Lsuc này trưởng phòng Lô căn bản là không ngờ nơi đây lại có một mỹ nữ như vậy. Người phụ nữ kia có dáng điệu cực kỳ cân đối, cực kỳ xinh đẹp, nếu đi dạo trong thành phố Đông Hồng thì nhất định sẽ kéo theo một nhóm người trồng cây si phía sau. Khoảnh khắc này trưởng phòng Lô đã bị Mạc Tiểu Bắc hút hồn, thế nhưng ngay sau đó lại nổi giận vì lời nói dạy bảo của đối phương.

Dù trưởng phòng Lô chỉ là một vị cấp bậc phó phòng, thế nhưng căn bản cũng là một nhân vật được người người nở nụ cười chào đón trong đơn vị của mình. Lúc này hắn ở trước mắt nhiều người bị một người phụ nữ răn dạy, căn bản sinh ra cảm giác khó thể nhịn được.

- Con đàn bà này nói bậy bạ gì vậy? Không có gì thì cút sang một bên. Không chờ trưởng phòng Lô mở miệng, Tưởng Vị Minh căn bản đã lên tiếng.

Mạc Tiểu Bắc nhìn gương mặt Tưởng Vị Minh, mắt hạnh trừng lên, nắm đấm đã được tung ra. Những năm qua nàng có chuyển biến rất lớn, căn bản giúp chồng nuôi dạy con cái nên hầu như mài phẳng nhiều góc cạnh của mình. Nhưng điều này cũng không thể làm nàng có thể nén giận, hơn nữa Tiểu Bảo Nhi còn đang khóc lóc ở bên kia.

Vương Tử Quân kéo tay Mạc Tiểu Bắc, hắn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hai người Tưởng Vị Minh và trưởng phòng Lô, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói: - Tôi nghĩ hai anh là nhân viên công tác nhà nước, nếu như vậy thì hai anh là đại biểu cho hình tượng của chính quyền, các anh tùy ý chen ngang như vậy, chẳng phải làm mất mặt hình tượng của chính quyền sao?

Vương Tử Quân chìm nổi trong quan trường nhiều năm, hắn dưỡng thành quan uy của riêng mình, đặc biệt là khi nổi giận càng làm cho người ta phải sợ hãi. Dù trưởng phòng Lô căn bản không biết thân phận của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn Vương Tử Quân ở khoảng cách gần vẫn làm hắn cảm thấy khó thở.

- Anh không có việc gì thì đứng đây làm gì? Anh... Tưởng Vị Minh vừa định tiếp tục lên tiếng thì đã bị trưởng phòng Lô cản lại. Hắn nhìn vào mặt Vương Tử Quân rồi lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ đưa cho nhân viên công tác nói: - Cô xem chiếc thẻ này đi.

Nhân viên công tác thấy chiếc thẻ thì gương mặt tươi sáng như hoa, nàng bày ra tư thế mời trưởng phòng Lô, sau đó mỉm cười nói: - Tiên sinh, mời ngài đi lên đầu tiên.

Nhân viên kia nói xong thì cười với Vương Tử Quân: - Chào ngài, vị tiên sinh kia có thẻ khách quý của khu vui chơi chúng tôi, không cần phải xếp hàng, mong ngài phối hợp với công tác của chúng tôi.

Vương Tử Quân nhìn trưởng phòng Lô nghênh ngang bỏ đi, tuy trong lòng có chút tức giận nhưng cũng không muốn làm gì hơn. Hắn ôm lấy Tiểu Bảo Nhi, sau đó cười tủm tỉm nói với con trai: - Con trai ngoan, biết nghe lời, hai phút nữa thôi là đến lượt con rồi, đợi chút nữa bố mẹ sẽ mua vài món ngon cho con nhé?

Tiểu Bảo Nhi nhìn vòng xoay bên kia đã chuyển động, tuy trên mắt đầy nước nhưng vẫn gật đầu, căn bản tiếp nhận lời nói của Vương Tử Quân.

- Hừ, những năm nay cười người lắm mồm không cười kỹ nữ, người không tiền gặp hoạn nạn khắp nơi. Trong ngân hàng có thẻ vip, khu vui chơi này cũng có thẻ khách quý, như vậy thì đám dân chúng không quyền không thế chúng tôi căn bản sống thế nào? Một người đàn ông trung niên xếp hàng sau lưng Vương Tử Quân dùng giọng oán giận nói.

Những lời này làm cho các vị khách sinh ra cộng minh, bây giờ đang thời điểm phát triển thẻ tín dụng, có không ít nơi dùng loại thẻ này để chứng minh thân phận, nơi đây có thẻ vip không cần xếp hàng cũng làm cho người ta thầm oán không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK