- Trưởng phòng Vương, em sẽ đến Hongkong quay phim, vừa lúc đi qua thành phố Đông Hồng, chúng ta đã nhiều ngày không gặp, em muốn hỏi xem anh có rảnh không, để cho bạn bè cũ đến thăm hỏi một chút. Liêu An Như nói rất dịu dàng nhưng nghe vào tai lại làm cho Vương Tử Quân sinh ra những cảm nhận khác. Hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Nếu em đã nói anh là bạn bè cũ, lại còn gọi anh là trưởng phòng Vương, như vậy không phải quá khách khí sao?
Không chờ Liêu An Như bên kia trả lời, Vương Tử Quân đã nói tiếp: - Em đi ngang qua thành phố Đông Hồng, anh thế nào cũng phải làm chủ, bữa cơm này anh mời.
- Cũng không cần ăn cơm, Tử Quân...Tử Quân, năm giờ chiều nay em mời anh đi uống trà. Liêu An Như có chút do dự, sau đó mở miệng nói.
Bây giờ đã là buổi chiều, chỉ cần mất nửa giờ là xe chạy về đến thành phố Đông Hồng, nếu năm giờ uống trà thì căn bản còn nhiều thời gian, thế là Vương Tử Quân không do dự mà nói thẳng: - Vậy năm giờ đi uống trà.
Sau khi giao ước địa điểm thì Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn vốn có chút lo lắng, bây giờ lại càng thêm lo lắng. Hắn căn bản đã cho ra quyết đoán với quan hệ giữa mình và Liêu An Như, mặc dù hắn chưa từng nói qua quyết đoán này với bất kỳ ai, hắn đặt nó trong lòng, xem như là một bí mật lớn nhất của mình, chính bản thân hắn cũng không muốn động vào.
Vương Tử Quân cảm thấy bây giờ mình nên thỏa mãn, hắn có một người vợ trời ban là Mạc Tiểu Bắc, có Tần Hồng Cẩm, có Lâm Dĩnh Nhi, có cả Y Phong, thậm chí còn có một người vừa là chị vừa là tình nhân như Trương Lộ Giai. Những người phụ nữ này vây quanh làm cho hắn có được hạnh phúc mà kiếp trước không có.
Lúc này Vương Tử Quân đã rất hạnh phúc, hắn cần gì phải cảm thấy chưa đủ, kéo cả Liêu An Như vào? Dù Liêu An Như là vợ của mình trong kiếp trước, thế nhưng kiếp này hắn và nàng là hai đường thẳng song song, nên buông tay thì vẫn hay hơn.
Vương Tử Quân thầm an ủi chính mình, hắn cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng hơn một chút.
Khi xe vừa mới vào thành phố Đông Hồng thì điện thoại của Du Giang Vĩ chợt vang lên. Du Giang Vĩ lấy điện thoại ra nhìn qua dãy số gọi đến, sau đó quay đầu lại báo cáo: - Trưởng phòng Vương, là điện thoại của Khuất Chấn Hưng.
Khuất Chấn Hưng là thư ký của Diệp Thừa Dân, hắn gọi điện thoại đến rõ ràng là Diệp Thừa Dân có việc gì đó. Vương Tử Quân nghĩ đến những chuyện hôm nay, thầm nghĩ Diệp Thừa Dân có lẽ đã biết có chuyện gì xảy ra.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Du Giang Vĩ, thế là Du Giang Vĩ nhận điện thoại. Sau khi hàn huyên hai câu thì Du Giang Vĩ nói anh chờ một chút, sau đó đưa điện thoại cho Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Vương, tôi là Chấn Hưng, vừa rồi bí thư nói khi mà anh quay về Đông Hồng thì đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến. Khuất Chấn Hưng nói rất khách khí, thậm chí còn có vài phần cung kính.
Vương Tử Quân biết mục đích Diệp Thừa Dân kêu gọi mình, thế nhưng hắn vẫn hỏi Khuất Chấn Hưng: - Bí thư Diệp có chuyện gì không?
- Trưởng phòng Vương, bí thư cũng không nói gì cả. Khuất Chấn Hưng là người thông minh, những gì không cần thiết thì hắn sẽ không lắm miệng, đây cũng chính là một nguyên nhân mà hắn vẫn là thư ký bên cạnh Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân cũng không muốn làm khó Khuất Chấn Hưng, hắn cúp điện thoại, sau đó nhìn đồng hồ, lúc này đang là bốn giờ, còn một giờ nữa đến thời điểm hẹn uống trà với Liêu An Như.
Một giờ xem như đã đủ gặp mặt Diệp Thừa Dân.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chậm rãi dựa lưng lên hàng ghế sau xe. Mười phút sau hắn xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, Khuất Chấn Hưng mời hắn ngồi xuống rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi trưởng phòng Lý Chiêu Quýnh phòng tài chính đến báo cáo công tác với bí thư.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tuy có chút vội vàng về phương diện thời gian, thế nhưng vẫn hiểu quy củ cơ bản nhất trong quan trường. Thế là hắn nhanh chóng lên tiếng trò chuyện cùng Khuất Chấn Hưng. Hai người cũng không có vấn đề cụ thể gì, dù sao thì thân phận giữa hai bên vẫn quá khác biệt, hơn nữa mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân ngày càng vi diệu.
Hai mươi phút vô tình trôi qua nhưng Lý Chiêu Quýnh còn chưa rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp. Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn đồng hồ, tiếng mở cửa phòng vang lên.
Lý Chiêu Quýnh đi qua phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, gương mặt nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, căn bản không có ý chào hỏi Khuất Chấn Hưng. Vì không nhìn vào phòng Khuất Chấn Hưng nên hắn căn bản không thấy Vương Tử Quân đang ngồi chờ bên trong.
- Trưởng phòng Vương, ngài chờ một chút, tôi vào báo cáo với bí thư một tiếng. Khuất Chấn Hưng nhìn Lý Chiêu Quýnh rời đi, hắn vội vàng đứng lên đi vào phòng của Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, hắn có chút do dự, sau đó dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn: Tạm thời có chút chuyện, có lẽ đến muộn nửa giờ.
Sau khi gửi tin nhắn đi thì Khuất Chấn Hưng nhanh chóng quay về, hắn đưa Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân khá tốt, sau khi Vương Tử Quân đi vào thì lão nở nụ cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nghe nói hôm nay anh gặp phải một tình huống khá mạo hiểm phải không?
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Diệp Thừa Dân vừa cười nói: - Nếu không thể làm tốt công tác tư tưởng với một cán bộ thủ hạ, như vậy tôi không cần phải tiếp tục công tác tư tưởng nữa rồi.
Khuất Chấn Hưng rót nước xong đi ra ngoài, lúc này Diệp Thừa Dân mới nói: - Tử Quân Tử Quân, chuyện này anh xử lý rất tốt, nhưng nó cũng làm cho chúng ta cảm thấy mình nhận thức vấn đề còn chưa đủ, sau này phòng tổ chức nên đặc biệt chú trọng tăng cường phương diện này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, cảm thấy Diệp Thừa Dân gọi mình đến không phải là vì chuyện này. Quả nhiên Diệp Thừa Dân nói: - Lúc này đang có yêu cầu cao ở phương diện trẻ hóa cán bộ, điều này đưa ra yêu cầu mới với công tác của chúng ta. Trưởng phòng Tử Quân, vì tiến thêm một bước tăng cường công tác trẻ hóa cán bộ, tôi thấy chúng ta nên làm ra vài công tác điều chỉnh đối với những cán bộ nhận chức đã đến niên hạn, làm việc căn bản không có tiến triển, không có thành tích nào đáng giá.
Làm cho người ta cảm động chính là một quá trình mà vị bí thư nào cũng phải trải qua, nếu xử lý tốt thì sau này mình nắm quyền thêm rộng, nếu có vấn đề, như vậy sau này mình khó thể nào gượng dậy nổi.
Sau khi Diệp Thừa Dân đi vào Nam Giang thì mỗi bước chân đều rất ổn, căn bản luôn có sự bảo trì đại cục ở phương diện điều động nhân sự. Lúc này lão chợt muốn cho ra điều chỉnh quy mô lớn, xem ra đã có vài phương diện chuẩn bị kỹ càng.
Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩa lời nói của Diệp Thừa Dân, ánh mắt hắn rơi lên đồng hồ, đã là năm giờ rồi.