Trình Viên Lệ nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, nàng biết rõ hắn nói những lời này cũng không phải đùa. Chính mình bây giờ tuy cũng là thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa còn là một phó chủ tịch được phân công quản lý văn hóa giáo dục và y tế, nhưng nếu sự việc rơi lên người mình, chỉ sợ sẽ không được lãnh đạo thông qua.
Đừng nói là Diệp Thừa Dân, Trình Viên Lệ cũng chưa chắc thông qua được Lý Thừa Uyên, vì vừa rồi nàng thấy gương mặt của chủ tịch Lý giống như có thể vặn ra nước.
Nhưng càng như vậy thì càng nói rõ sự việc lần này là quá nguy hiểm.
- Trưởng phòng Tử Quân, nếu không thì thế này, anh đảm nhiệm vị trí tổ trưởng danh dự, tôi sẽ là người chấp hành thực tế. Trình Viên Lệ dùng giọng chân thành nói.
Vương Tử Quân lắc đầu từ chối ý tốt của Trình Viên Lệ, hắn cũng không chờ cho nàng tiếp tục khuyên nhủ mà trầm giọng nói: - Chủ tịch Trình, bây giờ phương án được thông qua là kết cục đã định, việc cấp bách của chúng ta hiện tại chính là suy xét tất cả cho đúng chỗ, cho ra mưu đồ từ sớm, trước tiên nên hỏa tốc chấp hành phương án phòng dịch.
Trình Viên Lệ nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, nàng lên tiếng: - Trưởng phòng Tử Quân yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng thực tốt chuyện này, sẽ điều động nhân viên của ủy ban tỉnh và sở y tế thành lập tổ giám sát, đốc xúc các thành phố trong tỉnh triển khai mở rộng phương án phòng dịch.
- À, thế này, rút ra mười người từ văn phòng tỉnh ủy tạo nên tổ công tác, còn phương diện quản lý tổ lãnh đạo, nếu điều tra được địa phương nào làm qua loa cho xong chuyện, cán bộ dưới cấp cục sẽ bị miễn chức tại chỗ.
Sự việc giống như dự liệu của Vương Tử Quân, phương án của sở y tế được hội nghị thường ủy tỉnh ủy thông qua, hắn làm tổ trưởng tổ công tác, ngay sau đó phương án được triển khai mở rộng.
Tuy Vương Tử Quân là lãnh đạo tổ công tác thế nhưng phương diện triển khai mở rộng phòng dịch lại do Trình Viên Lệ và giám đốc sở y tế Hào Nhất Vi ra tay xử lý. Vương Tử Quân chọn ra mười cán bộ trẻ tuổi khôn khéo có khả năng của phòng tổ chức, lấy Trì Hoa Trục làm tổ trưởng để chính thức tham gia công tác giám sát.
Vương Tử Quân làm tổ trưởng cũng không phụ trách nhiệm vụ gì cụ thể thế nhưng lại tập trung tất cả tinh lực vào phương diện này, hắn cực kỳ chú ý đến tiến độ công tác hằng ngày.
Nhìn từ phương diện tổng thể thì Trình Viên Lệ làm phó tổ trưởng thường vụ cực kỳ xứng đáng, vì nàng là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy, lợi dụng đầy đủ ưu thế của công tác tuyên truyền. Lúc này báo chí và truyền hình bắt đầu tiến hành tuyên truyền về sự nguy hại của loại virus mới và các phương án phòng chống.
Dưới sự kiên trì của Vương Tử Quân, các công tác phòng chống dịch được tiến hành công khai trong suốt, có sự phòng sự khủng hoảng của dân chúng, đồng thời có tác dụng không nhỏ với phương diện tin tưởng của nhân dân. Nhìn vào báo cáo của sở y tế thì thấy nhân dân các thành phố cũng rất chú tâm xem xét.
Năm giờ chiều, Du Giang Vĩ khẽ đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn đặt tất cả những tư liệu báo cáo công tác lên bàn làm việc của trưởng phòng Vương, sau đó khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, trải qua công tác thống kê, hôm nay các thành phố có thêm mười ca bệnh, giảm xuống bốn người so với ngày hôm qua, đồng thời còn có ba trăm hai mươi sáu người được cách ly.
Vương Tử Quân nhìn vào bản báo cáo mà không khỏi nở nụ cười, từ khi bắt đầu công tác phòng chống dịch đến bây giờ thì số ca bệnh ở tỉnh Nam Giang liên tục giảm xuống, thậm chí đã ba ngày qua thành phố Ô Phổ còn chưa xuất hiện ca bệnh nào mới.
Đây là một điềm báo rất tốt, Vương Tử Quân đang lúc vui vẻ thì thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Du Giang Vĩ.
Vương Tử Quân luôn rất khoan dung với Du Giang Vĩ, hắn thấy bộ dạng của đối phương như vậy thì nở nụ cười trêu chọc: - Có gì thì cậu cứ nói, đừng lề mề ở đấy làm gì.
Du Giang Vĩ do dự một chút rồi nói: - Trưởng phòng Vương, gần đây tôi nghe được vài lời nói không hay, nói ngài huy động nhân lực vật lực như vậy là chuyện bé xé ra to.
"Chuyện bé xé ra to sao?" Vương Tử Quân thầm nhíu mày, hắn căn bản đã có chuẩn bị tâm lý đối với những lời nói như thế này.
- Còn có người nói ngài rõ ràng đang muốn lấy lòng người, điên khùng muốn lập chiến tích, căn bản không quan tâm đến phương diện các đồng chí của mình chết hay sống, làm cho người ta mệt chết đi được. Du Giang Vĩ tuy không muốn nói ra những lời như vậy, thế nhưng chuyện này có bất kỳ tin tức gì đều phải được báo cáo chi tiết cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, ánh mắt của hắn đã rơi lên văn kiện. Du Giang Vĩ cũng không nói thêm đến đề tài này, dù sao thì công tác chủ yếu của hắn chính là phản ánh tất cả tình huống cho Vương Tử Quân, phải dùng tốc độ nhanh nhất để báo cáo.
- Trưởng phòng Vương, tối nay ngài có bận rộn gì không? Sau khi rời khỏi phòng của Vương Tử Quân thì Du Giang Vĩ không khỏi mở miệng hỏi.
- Không có chuyện gì, tôi sẽ về nhà dùng cơm. Vương Tử Quân nói rất đơn giản nhưng thực tế cũng không được về nhà dùng cơm. Sau khi Du Giang Vĩ đưa hắn về biệt thự số bảy khu nhà thường ủy tỉnh ủy, hắn nhanh chóng leo lên chiếc xe Nissan Bloebird của Mạc Tiểu Bắc chạy ra khỏi nhà.
Hai ngày trước Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đi về thủ đô thăm hỏi sức khỏe của Mạc lão gia tử, Vương Tử Quân cũng chuẩn bị cùng đi, thế nhưng bây giờ công tác phòng chống dịch đang được triển khai tích cực, hắn không thể nào để cho một mình Trình Viên Lệ gánh chịu đại cục, thế cho nên phải ở lại.
Sáng sớm hôm nay Vương Tử Quân đột nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Dĩnh Nhi, chiều nay máy bay sẽ đến.
Tâm tình của Vương Tử Quân rất phức tạp, con người là một động vật kỳ quái, trước kia khi hắn có quan hệ tốt với nàng, trong giấc mộng của hắn chưa từng có nàng xuất hiện. Khoảng thời gian gần đây Lâm Dĩnh Nhi luôn đến thăm giấc mộng của hắn, không khỏi làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi Mạc Tiểu Bắc đưa Tiểu Bảo Nhi đi, đã vài ngày Vương Tử Quân chưa được nếm mùi thịt, thế nên hắn sợ mình vừa gặp mặt Lâm Dĩnh Nhi thì đã bị lạc lối.
Vương Tử Quân dừng xe ở bãi đậu xe, hắn chuẩn bị xuống xe. Tuy lần này hắn đến sớm nhưng trên đường quá đông xe cộ qua lại thế cho nên cũng mất khá nhiều thời gian. Khi hắn chuẩn bị đẩy cửa xe thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thế là vung tay cầm lấy một cái kính râm.
Nhưng khi Vương Tử Quân quay đầu nhìn thấy một cặp tình nhân đi ra khỏi chiếc xe bên cạnh, hắn nhanh chóng có phản ứng. Hắn cười cười, sau đó buông kính râm, lấy ra một chiếc khẩu trang đeo lên mặt.
Vương Tử Quân nhìn đám người chung quanh có hơn tám mươi phần trăm đang đeo khẩu trang, hắn chợt sinh ra một cảm giác được giải thoát. Hắn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, tỉ lệ bị người ta phát hiện ra bên ngoài căn bản không cao như Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên, thế nhưng số người biết mặt hắn ở Nam Giang cũng không phải ít.
Quen biết khắp thiên hạ có đôi khi làm anh khó thể nào tìm được chỗ trốn, nhưng bây giờ mọi người đều phải đeo khẩu trang, rõ ràng là ném cho hắn một cơ hội để che giấu gương mặt của mình.
Nhưng tâm tình thoải mái của Vương Tử Quân cũng không duy trì được lâu, khi có một nhóm người xuống máy bay đi ra, vì mọi người đeo khẩu trang nên hắn cũng khó thể nào nhận ra đâu là Lâm Dĩnh Nhi. Tuy hắn căn bản đã cực kỳ quen thuộc Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng dưới tình huống này hắn khó thể nào nhận ra được Lâm Dĩnh Nhi trong thời gian ngắn được.
- Tiểu Lệ, bên này. Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy cực kỳ bức bối thì một tên thanh niên đeo khẩu trang tiến lên nghênh đón một cô gái đeo khẩu trang, hai người ôm nhau một cái rất thân mật, thế nhưng hai bên lại nhanh chóng phân ra giống như bị điện giật.
- Cô khôngn phải Tiểu Lệ sao? Tên thanh niên lúng túng xin lỗi, cũng may cô gái kia lấy khẩu trang xuống, sau đó nở nụ cười rộng lượng: - Tôi là Tiểu Lệ, thế nhưng rõ ràng là ngài nhận lầm người.
Khi thấy cô gái kia tha thứ như vậy thì tên thanh niên liên tục nói lời cảm tạ, thế nhưng phiền toái nhanh chóng kéo đến.
- Tiểu Lệ, em nghe anh giải thích, vừa rồi là anh nhận lầm người, em không nên trách anh, em nhìn xem có quá nhiều người đeo khẩu trang... Tên thanh niên vừa đi vừa dùng giọng chú ý xin lỗi bạn gái.
Nhưng cô gái Tiểu Lệ thật sự lại không chịu buông tha: - Anh nhận lầm người sao? Sao anh không lầm một bà cô nào khác mà lại là một cô gái trẻ đẹp như vậy? Hừ, tôi thấy anh cảm thấy người ta xinh đẹp thế nên có ý nghĩ muốn làm quen...
- Oan uổng mà, anh thật sự rất oan uổng!
- Thành phố Đông Hồng các anh cũng thật là, đây là trò gì vậy? Tất cả các thành phố trong tỉnhh Nam Giang đều phải đeo khẩu trang khi xuống máy bay, cái gì mà là dịch bệnh, căn bản không có cái quái gì cả. Các địa phương khác căn bản không ai quản chuyện này, thế nhưng tỉnh các anh lại giữ khư khư như sắp mất vàng. Giọng nói của cô gái lại truyền vào trong tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe được giọng nói của cô gái mà có chút sững sờ, nhưng đúng lúc này một cánh tay mềm mại đã giang rộng ôm chặt lấy hắn.