Chu Tiến Liên bây giờ đứng trước mặt Vương Tử Quân căn bản không còn dám vểnh đuôi lên vênh váo, đặc biệt là trong quá trình Vương Tử Quân thúc đẩy phương châm chấp pháp theo đúng quy trình, hệ thống tòa án sinh ra vài sự kiện làm cho Chu Tiến Liên mất nhiều thể diện. Tuy Vương Tử Quân không chính thức điểm danh phê bình, thế nhưng hắn lại trở nên thành thật hơn rất nhiều.
- Bí thư Vương, Kim Bảo Đồng Nghiệp chính là một sản nghiệp trụ cột của thành phố Ba Uẩn, càng là xí nghiệp hình tượng của tỉnh Nam Giang. Bọn họ có thái độ rất rõ ràng ở sự kiện này, đó là những chuyện mà bọn họ không gây ra, căn bản là không thể bồi thường.
Chu Tiến Liên nói đến đây thì không khỏi dùng tay lau mồ hôi trán.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Chu Tiến Liên, hắn thản nhiên nói:
- Nếu như xuất phát từ góc độ pháp luật, bọn họ có cần phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật hay không?
- Bí thư Vương, thành phố Ba Uẩn luôn tích cực phối hợp ở phương diện này, hơn nữa quần chúng lại quá đông, nếu như tiến hành thẩm tra xử lý, chỉ sợ tòa án thành phố Ba Uẩn căn bản không thể nào gánh nổi.
Chu Tiến Liên không dám đối diện trực tiếp với mũi nhọn của bí thư Vương, thế cho nên thay đổi chủ đề, căn bản ném sự việc lên người thành phố Ba Uẩn.
Ba Uẩn là một thành phố ở phía bắc tỉnh Nam Giang, trong thành phố có nhiều ngọn núi, có thể nói là một thành phố lạc hậu trong tỉnh. Vì thúc đẩy sự phát triển kinh tế của thành phố Ba Uẩn, nhiều năm trước tỉnh ủy Nam Giang, ủy ban nhân dân tỉnh đã cho ra phương án phát triển vùng phía bắc, để cho toàn tỉnh phối hợp cùng các thành phố phía bắc phát triển kinh tế. Dưới tình hình đó thành phố Ba Uẩn căn bản nhận được nhiều sự giúp đỡ, nhưng vì nhân tố hoàn cảnh địa lý, thế cho nên kinh tế của thành phố Ba Uẩn vẫn kém xa các thành phố vùng duyên hải như Đông Hồng.
Lúc này ban ngành của thành phố Ba Uẩn có thể được xưng tụng là có năng lực, sáng tạo ra nhiều sự nghiệp cho địa phương, vì phương diện xây dựng phát triển Ba Uẩn mà bọn họ đã cho ra nhiều cống hiến, thành tích rất rõ ràng.
Nhắc đến tình huống hiện tại thì phải nói đến mùa hè năm ngoái, vì một cơn bão lớn mà vùng hồ lắng của xí nghiệp Kim Bảo Đồng Nghiệp ở thành phố Ba Uẩn bị vỡ, chất thải tràn từ thượng du xuống bên dưới, vô tình chôn vùi ba thôn ở bên dưới chân núi. Tuy nhân viên công tác đã kịp thời đến cứu trợ, thế nhưng vẫn tạo nên tổn thất rất lớn cho nhân dân ba thôn kể trên.
Lúc bắt đầu thì công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp tỏ thái độ không tệ, bọn họ lấy ra mười triệu để cứu tế nhân dân, nhưng sau khi sự việc tạm lắng, khi cần bồi thường thì xí nghiệp này lại thay đổi. Bọn họ nói đây là vì bất khả kháng, bọn họ không thể chịu trách nhiệm hoàn toàn. Hơn nữa Kim Bảo Đồng Nghiệp chỉ là một cổ đông trong hạng mục khai khoáng của thành phố Ba Uẩn, vì vậy bọn họ căn bản không nên chịu trách nhiệm trong sự kiện này.
Sự kiện kia sở dĩ bị kéo dãn đến tận bây giờ, ngoài có vài vấn đề ở phương diện pháp luật, còn có một nguyên nhân chủ yếu khác, chính là vì xí nghiệp Kim Bảo Đồng Nghiệp là sản nghiệp trụ cột của thành phố Ba Uẩn. Lúc này thành phố Ba Uẩn căn bản hy vọng thông qua hội đồng nhân dân tỉnh để giải quyết các vấn đề đang phát sinh.
Vì điều kiện của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp và quần chúng gặp tai họa căn bản là khác biệt quá lớn, thế cho nên hai bên căn bản không thể nào có được tiếng nói chung. Quần chúng gặp phải tai họa cũng vì chuyện này mà nhiều lần chạy đến tỉnh kêu oan.
Trước kia chuyện này căn bản chỉ được đưa đến phòng văn thư của ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng bây giờ lại được phản ánh sang tòa án nhân dân tỉnh. Hơn nữa nội dung của đơn thư tố cáo nói rằng công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp căn bản không có bất kỳ đền bù nào, điều này làm cho Chu Tiến Liên cảm thấy rất căm tức.
Chu Tiến Liên căn bản không muốn nghĩ nhiều về những chuyện đau đầu nhức óc này, hơn nữa Kim Bảo Đồng Nghiệp chính là xí nghiệp nổi tiếng cả nước, biết đâu quản việc không tốt còn làm cho bản thân mình bị ảnh hưởng?
Chu Tiến Liên là người công tác lâu năm trong cơ quan, sau khi nhận được thông báo của Vương Tử Quân thì nhanh chóng chạy đến. Lúc này có người chọc sự việc sang phía tòa án, rõ ràng là chĩa vào sự kiện chấp pháp theo đúng quy định của Vương Tử Quân.
Dù sao thì sự việc kia đã bị kéo dãn một năm, thời gian quá lâu, những người chịu thiệt hại ở thành phố Ba Uẩn nếu muốn chống án thì đã sớm làm, vì sao lại đợi đến tận bây giờ? Dù là cho đến bây giờ thì thành phố Ba Uẩn cũng căn bản chưa nhận được bất kỳ đơn thư tố cáo nào về sự kiện này, bây giờ bí thư Vương yêu cầu chấp pháp theo đúng quy định, lá thư tố cáo vốn phải đi đến phòng văn thư của ủy ban nhân dân tỉnh lại chạy đến tòa án nhân dân tỉnh.
Trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Chu Tiến Liên đã sớm nghĩ đối sách, đó chính là không tham gia vào sự việc này. Vương Tử Quân nói như thế nào thì hắn làm như vậy, còn nếu xảy ra vấn đề, như vậy sẽ không liên quan gì đến hắn.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Chu Tiến Liên, hắn nào không hiểu đối phương dang nghĩ gì. Hắn lập tức trầm giọng nói:
- Khó khăn thì chúng ta tạm thời không nói đến, tôi chỉ hỏi anh, nếu như dựa theo đúng quy định pháp luật, thành phố ba uẩn phải tiến hành lập án với sự kiện này rồi chứ?
- Hẳn là như vậy.
Chu Tiến Liên chợt run lên, hắn cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng sinh ra vài phần vui mừng. Lúc này hắn hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, mà nếu Vương Tử Quân thực hiện theo đúng ý nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ là lấy đá đập chân mình.
Tuy Chu Tiến Liên có chút e ngại Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng có không phải không căm hận người này. Hắn không dám làm gì Vương Tử Quân, thế nhưng nếu Vương Tử Quân gặp chuyện không may, hắn sẽ không vung tay giúp đỡ.
- Trị quốc theo đúng quy định chính là quốc sách, khối tư pháp chúng ta cần phải xử lý sự việc theo đúng quy định hành chính, những vấn đề nằm trong phạm vi chức trách của chúng ta thì cần phải căn cứ vào quy định phát luật để tiến hành xử lý.
Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng giọng điệu có vài phần chém đinh chặt sắt.
Chu Tiến Liên nhìn Vương Tử Quân ngồi sau bàn làm việc bừng bừng khí thế, hắn không khỏi cúi người hơn một chút. Hắn giống như một người bị quan uy áp chế, căn bản sinh ra cảm giác bồn chồn khó chịu.
Sau khi Chu Tiến Liên báo cáo công tác của tòa án nhân dân tỉnh thì nói lời cáo từ. Vương Tử Quân nhìn tài liệu về thành phố Ba Uẩn trên bàn làm việc của mình, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào, cũng nghĩ xem là ai đang cố gắng đào lổ cho mình nhảy xuống.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của mình thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn dãy số gọi đến, là một dãy số lạ. Hắn bấm nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói cung kính:
- Chào bí thư Vương, tôi là Lữ Bân Tương của thành phố Ba Uẩn, tôi muốn báo cáo công tác với ngài, cũng không biết ngài có thời gian triệu kiến thuộc hạ hay không?