Vương Tử Quân một khi là trợ thủ của tỉnh ủy, như vậy người kia sẽ vượt qua thời điểm mấu chốt, căn bản công khai đứng trên đầu Lý Thừa Uyên.
- Chủ tịch, tôi cũng có ý nghĩ giống như lời nói của ngài, tôi cảm thấy chúng ta nên nhanh chóng nắm bắt vị trí vào trong tay, nếu như lọt vào tai của bí thư Diệp Thừa Dân, như vậy chúng ta càng thêm bị động... Lý Thừa Uyên trầm ngâm một chút, sau đó trầm giọng nói.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, lão cũng luôn suy xét vấn đề này. Tuy lão thật lòng cũng không phải là người quá ham muốn vị trí, thế nhưng nếu lão muốn quán triệt được ý chỉ của mình trong Nam Giang, như vậy cần phải bảo trì được quyền lợi của mình.
Quyền lợi tốt nhất chính là quyền nhân sự, vài năm qua Chử Vận Phong cảm nhận được áp lực lớn đến từ Diệp Thừa Dân. Nếu như tùy ý cho Diệp Thừa Dân nắm vị trí phó bí thư tỉnh ủy vào trong túi, như vậy sẽ là thất sách với Chử Vận Phong. Lúc đó thế cục chính trị Nam Giang sẽ là của Diệp Thừa Dân, như vậy dù xưa nay Chử Vận Phong là người mạnh mẽ, thế nhưng cũng khó thể chịu được xu thế thái sơn áp đỉnh của Diệp Thừa Dân.
Hai người nói thêm vài câu, sau đó Lý Thừa Uyên mới đứng dậy cáo từ. Chử Vận Phong đi ra khỏi phòng làm việc của mình, tiễn chân Lý Thừa Uyên ra khỏi phòng khách.
Cũng không phải là người nào cũng có được đãi ngộ như vậy trong nhà Chử Vận Phong, Lý Thừa Uyên được hưởng đãi ngộ như vậy cũng vì hắn là một trong những trợ thủ trọng yếu của Chử Vận Phong ở Nam Giang.
Khi Lý Thừa Uyên chuẩn bị chào hỏi chị Lý để đi ra, cửa lớn đẩy ra, Chử Ngôn Huy đi vào với nụ cười trên môi. Khi thấy Lý Thừa Uyên đi vào, hắn chợt nở nụ cười trêu chọc nói: - Chú Lý, vì sao mỗi lần cháu về thì chú lại đi như vậy? Ngài không có ý kiến gì với cháu đấy chứ?
Chử Ngôn Huy dù không phải là người trong quan trường thế nhưng lại có thân phận là con trai của chủ tịch tỉnh, trước nay Lý Thừa Uyên cũng không thể xem thường. Hắn nhìn nụ cười trên môi Chử Ngôn Huy, hắn cười ha hả nói: - Tiểu tử này dám trêu chọc chú sao, tôi chỉ đến trong chốc lát thôi, cũng không phải ở lì mãi được.
Chử Vận Phong thấy Chử Ngôn Huy đi về thì khẽ gật đầu. Chử Ngôn Huy trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Chử Vận Phong: - Bố, con tiễn chân chú Lý một chút.
Chử Ngôn Huy đi cùng Lý Thừa Uyên ra bên ngoài khoảng sân nhỏ, lúc này hắn mới mở miệng nói: - Chú Lý, cháu nghe nói bí thư Diêu phải đi, như vậy cơ hội của ngài đến rồi.
Lý Thừa Uyên dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Chử Ngôn Huy, lúc này mới khẽ nói: - Tôi cũng hy vọng cơ hội đến, nhưng chuyện này cũng không dễ dàng.
Chử Ngôn Huy khẽ gật đầu, hắn châm cho Lý Thừa Uyên một điếu thuốc, lúc này mới nói: - Việc do người làm ra, cháu nghe nói lần này đề cử của tỉnh ủy là rất quan trọng, nếu như tỉnh ủy đề cử ngài, sau đó cha cháu đến thủ đô làm chút công tác, như vậy hy vọng là không nhỏ.
- Chỉ hy vọng là như thế. Lý Thừa Uyên nói, đúng lúc này có đèn xe từ xa chiếu đến. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, có thể thấy một chiếc Audi màu đen dừng bên ngoài biệt thự số bảy không một tiếng động.
Lý Thừa Uyên nhìn chiếc xe kia mà không khỏi nhíu mày càng chặt, hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Chử Ngôn Huy cũng rất mẫn cảm, hắn thấy tình hình của Lý Thừa Uyên, biết ngay Lý Thừa Uyên đang lo lắng cái gì. Hắn cũng không có biện pháp tốt đẹp, tuy hắn là người được xưng là hô phong hoán vũ ở Nam Giang, thế nhưng hắn cảm thấy mình bất lực đối với cấp bậc đối kháng hiện tại của Lý Thừa Uyên.
Mỗi lần nghĩ đến điều này thì Chử Ngôn Huy cảm thấy trong lòng có chút đè nén, hình bóng đi ra từ trong chiếc xe phía bên kia càng làm cho hắn cảm thấy ghen ghét. Xem ra hắn đi lầm đường, nếu như hắn đi chung đường với người ta, như vậy dựa theo tài trí của hắn, căn bản không thua kém nhiều người.
Nhưng bây giờ người kia đã là một tồn tại căn bản không kém hơn bố mình quá nhiều, dù là trong tỉnh Nam Giang thì nhắc đến đối phương cũng làm cho gương mặt người ta chợt biến đổi. Chính Chử Ngôn Huy có thể lập ra đế quốc của mình, chính hắn cũng cảm thấy mình rất hy hoàng, thế nhưng nếu so sánh với người kia thì thật sự có chênh lệch không nhỏ.
Khi Vương Tử Quân đi vào biệt thự thì bầu không khí đè nén vẫn còn tồn tại. Chử Ngôn Huy có thể cảm thấy cảm giác đè nén không chỉ xuất hiện trên người mình, bản thân Lý Thừa Uyên cũng có những áp lực tương tự.
- Chú Lý, chú cảm thấy người nào là đối thủ cạnh tranh của mình? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Chử Ngôn Huy, hắn không khỏi khẽ hỏi Lý Thừa Uyên.
Lý Thừa Uyên cười cười nói: - Chẳng những là đối thủ, hơn nữa còn là một đối thủ cực mạnh, người này căn bản làm cho người ta cảm thấy không có kế sách nào để đối phó cho tốt.
- Vương Tử Quân thật sự rất khó đối phó. Chử Ngôn Huy nói đến đây thì cố ý nói: - Anh ấy là trưởng phòng tổ chức, nếu như tiến lên nắm giữ vị trí phó bí thư tỉnh ủy, rõ ràng là cực kỳ danh chính ngôn thuận.
Bàn tay cầm thuốc của Lý Thừa Uyên có chút run rẩy, hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Chử Ngôn Huy. Hắn hiểu khá rõ về Chử Ngôn Huy, hắn sao không biết lúc này Chử Ngôn Huy đang giội cho mình một gáo nước lạnh? Nhưng đây không phải là tính cách của đối phương.
Lúc này thế sự khác thường, Chử Ngôn Huy sẽ tuyệt đối không nói những lời này với mình một cách vô duyên vô cớ. Hắn nghĩ đến những gì mà Chử Ngôn Huy làm trong nhiều năm qua, thế là vẻ mặt có thêm vài phần thỉnh giáo: - Ngôn Huy, cậu cảm thấy bây giờ nên làm gì cho tốt đây?
- Cháu căn bản không có thủ đoạn gì tốt, nhưng cháu có vài thủ đoạn nhỏ. Ai mà không biết bí thư Diêu rời đi cũng là vì kết quả đối chiến với người kia, chúng ta không bằng ra tay ở phương diện này. Chử Ngôn Huy cũng không nói quá rõ ràng, thế nhưng có vài lời cũng không cần phải nói quá rõ ràng, người thông minh chỉ cần nghe thì nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa bên trong.
Lý Thừa Uyên dùng ánh mắt có chút do dự nhìn Chử Ngôn Huy, lúc này hắn thật sự có chút động lòng. Tuy hắn cảm thấy thủ đoạn của Chử Ngôn Huy không quá tốt đẹp, thé nhưng dù sao cũng tốt hơn khi không có biện pháp nào khác.
Lý Thừa Uyên trầm ngâm một lát rồi mới nói: - Như vậy thì phải làm phiền Ngôn Huy cậu rồi.
Lý Thừa Uyên đi, Chử Ngôn Huy nhìn Lý Thừa Uyên biến mất trong màn đêm, thế là trong miệng không khỏi lẩm bẩm một câu. Chuyện này không lớn nhưng căn bản làm cho hắn sinh ra cảm giác vui sướng, tin chắc những tin đồn kia được cho ra ngoài sẽ làm cho người kia vò đầu bứt tai vài ngày. Tuy những tin đồn kia căn bản không thể nào đả thương người, thế nhưng Chử Ngôn Huy cảm thấy nó làm cho người ta khó chịu, đặc biệt là vào những lúc quan trọng như thế này thì càng có hiệu quả.