- Vâng, tôi biết rồi. Phương Anh Hồ nhanh chóng nở nụ cười, hắn hiểu rõ sách lược của Sầm Vật Cương, sắp xếp như vậy rõ ràng là theo đúng kế hoạch.
Sầm Vật Cương giống như cảm nhận được giọng điệu của Phương Anh Hồ có chút biến hóa, thế là không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Ánh mắt của Sầm Vật Cương được Phương Anh Hồ mẫn cảm nắm bắt được, điều này không khỏi làm cho trái tim của hắn đập mạnh lên, thầm hối hận: "Mình căn bản còn chưa tu luyện đến mức núi ập xuống đầu mà vẫn còn bình tĩnh, biết đâu tâm tư của mình đã bị lãnh đạo nhìn thấu rồi?"
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, hắn còn chưa ngồi vững vàng thì nhận được điện thoại của Thạch Kiên Quân. Thạch Kiên Quân nói đùa hai câu rồi dùng giọng nghiêm túc nói: - Tử Quân, bây giờ cậu có rảnh không? Trò chuyện một chút được không?
Vương Tử Quân biết rõ Thạch Kiên Quân nhất định có chuyện quan trọng cần nói với mình, hắn trầm giọng nói: - Tôi đang ở trong phòng làm việc.
- Tôi vừa từ thủ đô quay về, hôm qua có dùng cơm với một vài vị lãnh đạo, có người nói Mật Đông có nhiều đơn thư tố cáo anh, trong đó có nhiều vị từng đảm nhiệm vị trí cao ở tỉnh Mật Đông. Thạch Kiên Quân nói rất chậm, giống như từng câu từng chữ là ngàn quân áp đỉnh.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn căn bản đã hiểu rõ ràng chuyện này, hắn biết mục đích đám người kia tố cáo chính là muốn loại mình ra khỏi vòng tuyển cử. Mục đích của đám người này không phải là vào lúc tuyển cử ở hội đồng nhân dân, rõ ràng là muốn điều chỉnh mình trước khi tuyển cử.
Vương Tử Quân đã trải qua không ít chuyện, hắn biết rõ đôi khi thượng cấp thấy một hành động của mình không thành công thì sẽ chọn phương án thay đổi nhân sự, chỉ như vậy mới có thể bảo trì được sự uy nghiêm của thượng cấp, để cho công tác tuyển cử được hoàn thành thuận lợi.
Vương Tử Quân cười nói: - Cám ơn bí thư Thạch đã quan tâm.
- Tử Quân, cậu cần phải coi trọng chuyện này, tốt nhất nên xử lý tốt các mối quan hệ. Thạch Kiên Quân dùng giọng trịnh trọng nói: - Trong thư thì đám cựu chiến binh kia cũng không nói rằng cậu có sai lầm gì, ngược lại còn khen ngợi cậu.
- Cậu biết không, nhiều người ở trong thư nói cậu có năng lực, có khả năng, là mầm mống tốt sáng tạo sự nghiệp phát triển kinh tế địa phương. Thạch Kiên Quân dù nói những lời hữu ích nhưng lại làm hai hàng chân mày của Vương Tử Quân nhíu lại. Khi kinh nghiệm công tác ngày càng phong phú thì hắn biết rõ tố cáo anh sai lầm thì không nhất định là quá xấu, tình huống xấu nhất chính là đám người cố ý nói ra chín thật một giả.
Lãnh đạo thượng cấp có sức phán đoán phi phàm, nếu như tấn công một người thì sẽ làm cho lãnh đạo cảm thấy anh chỉ chú ý đến một mặt, thậm chí còn có thành kiến với anh. Nhưng khi anh nói chín phần thật thì lãnh đạo sẽ coi lời của anh là thật, khen ngợi anh như vậy cũng không phải là tốt cho anh, chủ yếu là để anh tự táng dương.
- Thật sự là khen ngợi tôi sao? Vương Tử Quân cảm khái một câu rồi cười nói.
- À, không những tiến hành khen ngợi cậu, ngược lại giọng điệu càng thêm trịnh trọng. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì trầm giọng: - Nhưng những cựu chiến binh kia cũng nói rõ ràng, tuy cậu là người có năng lực, thế nhưng phương pháp công tác vẫn thiếu ổn thỏa, hy vọng thượng cấp có thể giám hộ cậu cho tốt, để cậu rèn luyện thêm vài năm, sau đó ra sức cống hiến cho sự nghiệp phát triển trong nước.
Thạch Kiên Quân là người linh thông tin tức, điều này người thường khó thể so sánh được. Vương Tử Quân tin tưởng sự kiện này là không có lửa sao có khói, nếu như không phải hắn còn có chuẩn bị, như vậy những tin tức này làm cho hắn ý thức được nó giống như cờ vây, một quân cờ của mình sắp bị ăn mất, thế cho nên thế cờ của hắn cũng đại bại.
- Khoảng thời gian gần đây có một đám người nhảy qua nhảy lại ở Mật Đông, những người khác đón khách quý đầy nhà, điều này cậu thật sự không biết sao? Tôi về nhà dùng cơm thì có một người chú đến chơi, chú ấy hy vọng ông cụ nhà tôi có thể ra mặt phản ánh với lãnh đạo thượng cấp, tuyệt đối không thể để cho một người có tương lai nối nghiệp như cậu có thể làm chim gãy cánh được. Trương Quảng Khách nói đến đây thì dừng lại một chút: - Tốt nhất là nên đổi địa phương, lắng đọng vài năm, sau khi trưởng thành hơn thì tiếp tục tiến làm làm chủ một phương.
Người được Thạch Kiên Quân gọi là chú thì tất nhiên không phải người thường, Vương Tử Quân cảm khái lực lượng của đối phương, sau đó cười nói với Thạch Kiên Quân: - Bí thư Thạch, ông cụ nhà anh đối với chuyện này có ý nghĩ gì?
- Ông cụ nhà tôi chỉ có một ý nghĩ, đó chính là lên núi nào hát bài ca đó, nếu người lui ra thì sẽ không nên tiếp tục mò mẫm ở phương diện chính trị hiện tại. Còn nói ông tin tưởng vào ban ngành lãnh đạo vào lúc này, nhất định sẽ cho ra xử lý chính xác. Thạch Kiên Quân nghe giọng điệu bình tĩnh của Vương Tử Quân thì cười ha hả nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn tiến hành cảm tạ sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân, sau khi trò chuyện hơn mười phút thì hai bên cúp điện thoại.
Thạch Kiên Quân dù không giúp gì cho Vương Tử Quân ở thế cục Mật Đông hiện tại, thế nhưng lời nói của Thạch Kiên Quân lại khái quá tình huống vào lúc này. Vương Tử Quân biết mình không phải chiến đấu một mình, thế nhưng đám người kia muốn nổi sóng cũng không phải lực lượng của một người.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà, sau đó nhấc điện thoại lên, nhưng bấm vài con số lại đặt điện thoại xuống.
Nếu như mình tỏ ra thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ sợ bị người ta trêu chọc. Hắn thầm lóe lên nhiều ý nghĩ, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ trẻ con như vậy.
Buổi tối Vương Tử Quân cùng Kim Chính Thiện đi uống trà, cũng không phải là khách sạn Thịnh Thế, là một địa phương bí mật cho Kim Chính Thiện chỉ định. Chỉ là một nhà hàng không lớn nhưng khá đẹp mà thôi.
Triệu Hiểu Bạch cùng đi theo Vương Tử Quân, ba người gọi bốn món ăn: Cá kho, canh đậu hũ, chân heo hầm, đậu xào, trên cơ bản chỉ là những món bình thường và có hương vị phương bắc. Triệu Hiểu Bạch ở bên cạnh không khỏi thầm cảm thán, sau khi đi làm thư ký cho Vương Tử Quân thì liên tục được ăn những món khá bình dị mà rất ngon, có thể nói bữa cơm tối nay căn bản là không có quá nhiều ước thúc.
Sau khi ba người dùng cơm xong, Kim Chính Thiện nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu đi giúp tôi đóng giấu văn kiện này, lát nữa tôi còn có việc cần dùng.
Triệu Hiểu Bạch tiếp nhận văn kiện rồi nhìn sang Vương Tử Quân. Hắn biết rõ ai cũng có thể đóng dấu văn kiện, chỉ sợ dượng yêu cầu mình đi đóng giấu văn kiện là giả, thế nhưng trò chuyện riêng với chủ tịch Vương là thật.
Vương Tử Quân sao không nhìn rõ ý nghĩ của Kim Chính Thiện? Hắn cười nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu đi làm đi, không cần xen vào việc của tôi.