Thậm chí còn có nhiều người cố ý dựa về phía Vương Tử Quân, bắt đầu vô tình cố ý phân rõ giới tuyến với Lục Ngọc Hùng.
Vương Tử Quân mượn sự kiện điều chỉnh nhân sự lần này để kiếm về thể diện của mình, lại càng tìm được lợi ích khắc sâu bên trong. Sự kiện điều chỉnh nhân sự không những làm cho Vương Tử Quân nắm toàn diện quyền khống chế nhân sự trong tay, hơn nữa còn nhận được sự thừa nhận của lãnh đạo tỉnh ủy.
Một người mất tất cả lại làm cho Vương Tử Quân có được tất cả, điều này không khỏi làm cho Lục Ngọc Hùng cực kỳ bức bối.
Lúc này tổ nghiên cứu từ tuyến trên kéo đến thành phố La Nam, đây thật sự phải là thời điểm đắc ý nhất của Vương Tử Quân, nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt này thì xảy ra sự kiện mất tích ở Cô Yên Sơn, có thể nói là một chuyện cực xấu đối với Vương Tử Quân.
Biết đâu vì sự kiện lần này mà căn bản chẳng còn thành tích gì tốt đẹp, ngược lại còn biến Vương Tử Quân trở thành một nhân vật phản diện.
- Bí thư Lục nói đúng, không người nào xui xẻo ngàn ngày, không kẻ nào may mắn suốt đời. Tôi cảm thấy lúc này có vài người đã hết vận may, nếu không hai sự việc này sao có thể kết hợp với nhau vào cùng thời điểm thế này? Nếu như hai sự kiện tách ra vào hai thời điểm, như vậy căn bản là không chút tổn hại đối với người kia.
Tôn Chiêu Hi nâng ly trà lên dùng giọng âm u nói.
Lục Ngọc Hùng nở nụ cười, hắn cũng thấy rõ điểm này. Nếu như không phải tuyến trên có người xuống nghiên cứu thị sát, sự việc xảy ra ở Cô Yên Sơn căn bản không thể nào liên quan đến Vương Tử Quân, nhiều nhất chỉ có thể truy cứu chút trách nhiệm quản lý không nghiêm của huyện Dương Phong. Nhưng bây giờ vài chục nhà truyền thông tập trung ở huyện Dương Phong, lại có tổ nghiên cứu từ tuyến trung ương xuống khảo sát, một sự kiện vốn cực kỳ nở mày nở mặt lại biến thành chuyện xấu.
Bí thư Nhất Phong sẽ nhìn sự việc này bằng ánh mắt thế nào? Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi những ngày qua đã phân tích rất sâu về Vương Tử Quân, cảm thấy giữa Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong có tồn tại không ít vấn đề, tất nhiên cũng tìm hiểu rõ vấn đề đó là gì.
- Trưởng phòng Tôn, tôi nghe nói anh có một người bạn học làm phó cục trưởng trong ban tổ chức trung ương, hơn nữa lần này có theo lãnh đạo đi xuống nghiên cứu khảo sát phải không?
Lục Ngọc Hùng cười cười với Tôn Chiêu Hi, tiếp tục khẽ nói.
Tôn Chiêu Hi khẽ gật đầu nói:
- Năm xưa hai chúng tôi ở cùng phòng khi tham gia khóa huấn luyện của trường đảng, cùng ở với nhau hơn nửa năm.
Tôn Chiêu Hi nói mình và đối phương ở cùng phòng hơn nửa năm, rõ ràng muốn chứng minh mình có quan hệ không tệ với đối phương. Nhưng những lời này rơi vào trong tai Lục Ngọc Hùng, lại làm cho Lục Ngọc Hùng khẽ run rẩy vài lượt.
Hai người đàn ông ở cùng phòng hơn nửa năm, tất nhiên bí thư Lục sẽ tin tưởng trưởng phòng Tôn và người bạn học kia có quan hệ thuần khiết. Hắn sở dĩ có ý nghĩ dơ bẩn chủ yếu là vì nhớ đến một câu chuyện vui.
- Nghe nói người bạn học của ngài cũng đi cùng lãnh đạo xuống nghiên cứu thị sát, anh nên đẩy mạnh liên hệ với bạn học cũ, đỡ làm cho người ta nói mình không quá chú tâm.
Lục Ngọc Hùng nói đến hai chữ liên hệ thì hai mắt lóe lên cái nhìn lạnh lùng.
Lục Ngọc Hùng có ý nghĩ như thế nào, chỉ cần nhìn vào biểu hiện thì đã thấy quá rõ ràng rồi.
Tôn Chiêu Hi nhìn gương mặt tươi cười của Lục Ngọc Hùng, trong lòng cũng thầm có tính toán. Hướng đi của mình cơ bản đã được quyết định, lúc này dù ép Vương Tử Quân cũng không có lợi ích gì với mình. Nhưng hắn nghĩ lại, cảm thấy Vương Tử Quân ép mình khốn khổ rời khỏi thành phố La Nam, thế là ngọn lửa trong lòng càng bùng phát.
Hơn nữa Lục Ngọc Hùng nắm chặt con trai mình trong tay, cũng không thể từ chối yêu cầu của đối phương, đồng thời Tôn Chiêu Hi còn cảm thấy đây là thời cơ tuyệt diệu để đối phó với Vương Tử Quân.
- Đa tạ bí thư Lục đã nhắc nhở, hai người chúng tôi đã lâu rồi chưa gặp nhau, thật sự cũng rất muốn gặp lại anh ấy.
Lục Ngọc Hùng khoát tay áo nói:
- Trưởng phòng Tôn, có người mà không dùng thì quá thời hạn sẽ thành phế thải, lần này bạn học cũ của anh đến cùng trưởng ban Dương, tỉnh Sơn Nam thế nào cũng nể mặt lãnh đạo trung ương, biết đâu còn cho anh một cơ hội.
Tôn Chiêu Hi biết rõ cơ hội trong lời nói của Lục Ngọc Hùng là gì, lúc này trong lòng hắn cũng bừng lửa nóng. Nếu có thể nhờ bạn học cũ nói vài câu có ích với lãnh đạo trung ương, biết đâu mình sẽ có được chức vụ tốt?
- Bí thư Lục, anh thấy đội cứu hộ của thành phố La Nam chúng ta có thể tìm và cứu được những người mất tích kia ra khỏi Cô Yên Sơn trong ngày hôm nay được không?
Tôn Chiêu Hi suy xét kỹ càng sự việc, sau đó dùng giọng có chút lo lắng hỏi Lục Ngọc Hùng.
Lục Ngọc Hùng nhìn bộ dạng có chút không yên của Tôn Chiêu Hi, trong lòng thật sự cảm thấy có chút bức bối. Nhưng dù hắn xem thường Tôn Chiêu Hi thì cũng phải mở miệng khuyến khích động viên một phen. Thế là hắn lập tức nói:
- Trưởng phòng Tôn, dù là họ Vương sắp xếp đội ngũ cứu hộ, thế nhưng tôi dám cam đoan người của họ Vương kia ở huyện Dương Phong không nhiều bằng người của tôi. Dãy núi dài vài chục kilomet, có không ít địa điểm là vách núi dựng đứng, bây giờ phải tìm mười ba mười mất liên lạc, đừng nói là một ngày, bảy tám ngày sau mà tìm ra được thì phải cám ơn trời đất rồi.
Hai mắt Tôn Chiêu Hi càng thêm phát sáng, hắn cười cười nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
- Bí thư Nhất Phong cũng không quá ưa thích Vương Tử Quân, nếu như không phải Vương Tử Quân mãi không có sơ suất, sợ rằng đã có người đâm chọc vào, sau đó bí thư Hào đã nắm bắt ngay rồi.
Lục Ngọc Hùng khẽ lên tiếng chào mời Tôn Chiêu Hi.
Tôn Chiêu Hi tất nhiên cũng từng phân tích qua mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và bí thư Hào Nhất Phong, hắn thật sự rất thừa nhận lời nói của Lục Ngọc Hùng. Dù hắn biết Lục Ngọc Hùng đang cố ý đẩy mình lên dùng dao tấn công, thế nhưng hắn thật sự cảm thấy đây là một cơ hội khá tốt.
- Bí thư Ngọc Hùng, sau này nên nâng đỡ tôi nhiều hơn.
Tôn Chiêu Hi khẽ cười nâng ly nước lên khẽ nói với Lục Ngọc Hùng.
...
Chiếc xe Audi màu đen khẽ dừng lại trước căn nhà số một khu nhà thường ủy thị ủy La Nam, sau khi thư ký mở cửa xe, bí thư Nguyễn Chấn Nhạc của thành phố Đông Bộ từ bên trong chui ra. Bầu không khí có chút rét lạnh, điều này không khỏi làm cho Nguyễn Chấn Nhạc phải kéo áo kín người.
Dù Nguyễn Chấn Nhạc là người lớn lên ở phương bắc nhưng hắn cũng không thích hợp với khí hậu lạnh lẽo khô ráo, đặc biệt đến mùa đông thì càng cảm thấy phiền não vì cảm giác rét lạnh.
Nhưng mùa đông vẫn là mùa đông, tuy Nguyễn Chấn Nhạc không thích nhưng mùa đông vẫn đến vào đúng thời điểm, vẫn bao phủ cả thành phố Đông Bộ. Tào Chân Nhi mua quần áo hàng hiệu cho hắn, giày cũng là hàng hiệu, giá cả thật sự rất đắt đỏ, thế nhưng hàng hiệu cũng có cái tốt, đó là mặc lên người có cảm giác rất tốt. Mỗi lần đi qua hàng lang có chiếc kính lớn, Nguyễn Chấn Nhạc luôn vô ý thức liếc mắt nhìn. Hắn nhịn không được phải thưởng thức chính mình, hắn rõ ràng là một người có hình thức của cán bộ, cách mạng không thể nói đùa, cần một người có khí độ như mình đến dẫn đường.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc đi về phía căn nhá số một trong khu thường ủy thị ủy, thư ký cũng nhanh chóng theo sau.
- Thời tiết khá lạnh, sau này nên chú ý làm vệ sinh xe cho thật sạch.
Nguyễn Chấn Nhạc vừa vào cửa vừa khẽ nói với thư ký của mình.
Thư ký đều là những người nhanh nhẹn, sau khi viên thư ký nghe được lời nó của Nguyễn Chấn Nhạc thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Tuy mùi khói nhàn nhạt bị mùi hương che giấu, thế nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy được, tất nhiên Nguyễn Chấn Nhạc cũng phát hiện ra được.
Thư ký thật sự có chút hả hê vì hành vi hút thuốc không đúng của lái xe Tiểu Hà, hắn vừa trợ giúp Nguyễn Chấn Nhạc mở cửa phòng vừa khẽ nói:
- Bí thư Nguyễn cứ yên tâm, tôi sẽ nói với Tiểu Hà chuyện này.
- Tốt.
Nguyễn Chấn Nhạc chỉ nói một tiếng, sau đó cất bước đi vào nhà.
Thư ký cũng không đi vào cùng Nguyễn Chấn Nhạc, nếu như Nguyễn Chấn Nhạc là một lãnh đạo lớn tuổi, hắn sẽ bận rộn cùng đi vào. Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc không lớn hơn thư ký bao nhiêu tuổi, trong nhà lại có phu nhân trẻ tuổi, thư ký đi vào cũng không hay.
Hơn nữa bây giờ bí thư Nguyễn cũng không quá thoải mái, hôm nay nghe nói vì chuyện của điều chỉnh khu công nghiệp thủy tinh mà phát sinh những vấn đề không thoải mái. Không những ý kiến của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc và chủ tịch Chúc Vu Bình có sự cách biệt trời vực, hơn nữa thư ký trưởng Đảng Hằng lại công khai phản đối ý kiến của bí thư Nguyễn trong hội nghị thường ủy.
Dù kết quả cuối cùng của hội nghị chính là không ai thuyết phục được ai, thế nhưng cục diện này lại làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ tức giận. Viên thư ký cảm thấy có lẽ thư ký trưởng Đảng sẽ không thể nào ở lại thành phố Đông Bộ được nữa.
Viên thư ký rất bội phục thư ký trưởng Đảng Hằng, người này làm việc dám nghĩ dám làm, cực kỳ bảo vệ cấp dưới của mình. Nhưng Tiểu Trịnh hắn thấy một cục vàng như vậy lại đặt lộn chỗ, người này không thích hợp làm thư ký trưởng, lại càng không thích hợp làm thư ký trưởng cho bí thư Nguyễn Chấn Nhạc.
Có lẽ thư ký trưởng Đảng Hằng sẽ được điều đến công tác ở khối mặt trận tổ quốc hoặc hội đồng nhân dân thành phố. Thư ký Tiểu Trịnh nghĩ đến tình huống vài ngày trước cùng đi với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc lên tỉnh ủy báo cáo công tác, hắn thầm cho ra một lời định luận như vậy.
Thư ký đóng cửa nhà lại, Nguyễn Chấn Nhạc thoải mái đi vào bên trong, hắn đặt cặp của mình lên kệ, sau đó đổi giày theo thói quen.
- Anh về rồi à?
Giọng điệu nhàn nhạt của Tào Chân Nhi vang lên từ ghế sa lông phòng khách.
- Ừ, anh mới về.
Nguyễn Chấn Nhạc đi đến rồi tùy ý ngồi xuống chiếc ghế sa lông bên cạnh Tào Chân Nhi.
Tuy lúc này là mùa đông, Tào Chân Nhi mặc một bộ trang phục ở nhà rất đơn giản và có hơi phồng lên, thế nhưng căn bản không cảm thấy mập mạp, ngược lại càng thêm thon thả. Gương mặt của nàng thật sự xinh đẹp, lúc này càng bừng bừng quyến rũ. Khi Nguyễn Chấn Nhạc ngồi xuống ở bên cạnh, cơ thể Tào Chân Nhi đột nhiên có hơi co rút về một hướng khác theo bản năng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Nghe nói trưởng ban Dương đã đến tỉnh Sơn Nam, sẽ tiến hành nghiên cứu phương án cải cách nhân sự của thành phố La Nam.
Tào Chân Nhi đặt một quyển sách xuống bàn trà với một tư thái cực kỳ thanh nhã, sau đó nàng quay sang nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc có nguồn phát tin cho mình trong tỉnh Sơn Nam, tất nhiên hắn cũng biết rõ tình huống trưởng ban Dương đến nghiên cứu khảo sát. Nhưng hắn căn bản không quan tâm đến tin tức này, hôm nay hắn gặp phải tình huống không thoải mái ở hội nghị thường ủy, điều này càng làm hắn cảm thấy bức bối và áp chế, càng không thèm quan tâm.
- Đến thì cứ đến, hừ.
Nếu như ở trước mặt người khác thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ giữ lại chút phong độ cho mình, nhưng lúc này hắn ở nhà, hắn căn bản không cần che giấu và dối trá với ai. Nếu như mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đều phải đeo mặt nạ, như vậy không phải là cuộc sống quá bi ai sao?
Dù ra ngoài thì Nguyễn Chấn Nhạc luôn bày ra tư thái bình tĩnh không chút lay động, thế nhưng thực tế hắn lại cực kỳ ghen ghét, đặc biệt ghen ghét Vương Tử Quân, là người tranh chấp với mình ở tỉnh Sơn Nam. Đặc biệt là sau sự kiện hội chợ xúc tiến thương mại, hắn càng sinh ra cảm giác căm hận nghiến răng nghiến lợi với Vương Tử Quân.
Tào Chân Nhi đã cùng sống với Nguyễn Chấn Nhạc nhiều năm, nàng sao không hiểu rõ tính cách của chồng? Nàng nhìn gương mặt ỉu xìu của hắn, thật sự không chút thoải mái, thế là không khỏi hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh cũng đừng tiếp tục không phục, Vương Tử Quân có thể biến một đề xuất điều chỉnh nhân sự với mục đích đả kích của đối thủ thành phương án cải cách nhân sự được trưởng phòng Dương đích thân xuống nghiên cứu khảo sát, điều này nói rõ người ta thật sự có tài năng. Nếu anh thật sự có bản lĩnh, sao không cho ra một phương án nào khác thu hút ánh mắt của lãnh đạo đi?
Tào Chân Nhi nói một lời mỉa mai không chút lưu tình làm cho vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc càng thêm khó coi, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tào Chân Nhi, thế nhưng lại phải tiếp nhận gương mặt căn bản không chút yếu thế của nàng.
Trong mắt nhiều người thì hắn và Tào Chân Nhi căn bản là một cặp vợ chồng điển hình, ngoài tình huống bây giờ còn chưa có con, căn bản tất cả đều là hoàn mỹ. Nhưng thực tế thì hai người có mối quan hệ thế nào, tất nhiên người uống nước mới biết rõ ấm lạnh.
Nguyễn Chấn Nhạc gần đây thích lên mạng trò chuyện, tất nhiên thói quen này chủ yếu là gạt người, vì hắn lên mạng có thể nghĩ gì nói nấy, căn bản là một hành vi phát sinh niềm vui thú mà ngày thường hắn không thể nào cảm nhận được, vì sự thật cuộc sống làm hắn khá thất vọng. Hắn thậm chí không muốn nói chuyện với Tào Chân Nhi, vì hắn thật sự không thể chịu được cái cách làm người của nàng. Bây giờ hắn không tin trên thế giới này còn tình yêu, nếu đã không tin tình yêu, như vậy còn tin vào ai?
- Nếu cô cảm thấy tôi không tốt, cô có thể đi tìm Vương Tử Quân, biết đâu người ta có thể nể mặt tôi mà mời cô ở lại.
Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng oán giận nói, nhưng nói xong thì có chút hối hận. Vì những năm qua hai bên kết hôn với nhau và hắn đã nhận thức những lời nói ác độc của Tào Chân Nhi. Bây giờ mình không chiếm được ưu thế lại nói ra những lời như vậy, chẳng phải tự tìm phiền phức cho mình sao?
- Hừ hừ, sớm biết anh không dùng được, tôi đã sớm đi tìm Vương Tử Quân. Còn không phải ở chỗ này phí hoài tuổi xuân sao?
Quả nhiên Tào Chân Nhi thật sự không nhường bước, giọng điệu càng thêm sắc bén.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không muốn tiếp tục khắc khẩu, hắn không nói gì, chỉ xoay người định đi ra khỏi phòng khách. Khi hắn chuẩn bị bỏ đi thì Tào Chân Nhi chợt nói:
- Tôi có một cơ hội có thể kéo trưởng ban Dương đến thành phố Đông Bộ, không biết anh có muốn nghe không?