Chủ nhiệm Triệu nói đến đây thì khẽ hạ giọng:
- Vốn lãnh đạo chuẩn bị đến thành phố Đông Bộ trước rồi mới đến Tam Hồ, tôi hiểu thành tích của các cậu tốt hơn Tam Hồ rất nhiều, đặt phía sau sẽ càng nổi bật hơn, càng có lực thuyết phục hơn, càng tốt cho cậu.
- Cám ơn chú Triệu, ngài thật sự quá quan tâm đến cháu, cháu thật sự khắc ghi trong lòng.
Nguyễn Chấn Nhạc hiểu ý của chú Triệu, thế nên nhanh chóng nói ra những lời có cánh.
Quả nhiên sau khi nghe được những lời cảm kích của Nguyễn Chấn Nhạc thì chủ nhiệm Triệu càng cười thêm hòa ái, sau đó nói:
- Chấn Nhạc, cậu đừng nói những lời như vậy, cậu là người tôi chú tâm từ nhỏ, nói thật lòng thì không thể nào không quan tâm cho được.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng đang cười nhưng nghĩ lại lời nói của chủ nhiệm Triệu thì cũng không khỏi sinh ra cảm giác xúc động.
- Được rồi, lãnh đạo bên này còn bận rộn, tôi không thể nói nhiều với cậu được.
Chủ nhiệm Triệu nhìn thoáng qua tình hình lãnh đạo thượng cấp đang nói thêm vài lời với công nhân nhà máy, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này bên cạnh lãnh đạo thượng cấp là bảy tám công nhân viên, bọn họ đang cười tủm tỉm trả lời vấn đề.
- Mỗi tháng tôi có được một ngàn đồng, con dâu của tôi cũng được tám trăm, hai bố con làm nửa năm cũng đủ làm một căn nhà ngói.
Một người công nhân hơn bốn mươi tuổi dùng giọng thật thà phúc hậu báo cáo với lãnh đạo.
Chủ nhiệm Triệu nhìn thấy thủ trưởng vui vẻ thì không khỏi nở nụ cười. Lúc này hắn cảm thấy có người vỗ vai mình, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Hào Nhất Phong.
- Chủ nhiệm Triệu, anh xem chúng ta có nên sửa đổi lại địa điểm nào không?
Hào Nhất Phong nhìn chủ nhiệm Triệu rồi lên tiếng hỏi.
Chủ nhiệm Triệu rất khách khí với một vị lãnh đạo địa phương như Hào Nhất Phong, thế nên liếc mắt nhìn tình huống của thủ trưởng rồi mới nói:
- Bí thư Nhất Phong, các anh chuẩn bị rất tốt, tôi rất hài lòng.
Nói thật lòng thì Hào Nhất Phong cũng cảm thấy thành phố Tam Hồ chuẩn bị không tồi, nhưng sau khi nghe xong những lời của chủ nhiệm Triệu thì mới thả lỏng một chút. Lão cười nói với chủ nhiệm Triệu:
- Lần này thời gian hơi căng, sau này về thủ đô tôi sẽ tìm anh.
Chủ nhiệm Triệu nở nụ cười với lời nói thân cận của Hào Nhất Phong, hắn tình nguyện tiếp nhận ý nghĩ của đối phương. Hắn lại đưa mắt nhìn lãnh đạo rồi nói khẽ:
- Anh Hào, thành phố Tam Hồ các anh làm rất tốt, thế mà các anh không báo tôi một tiếng, làm tôi cảm thấy hơi bất an.
Dù là lời phàn nàn nhưng chủ nhiệm Triệu cười rất tươi, rõ ràng đang đắc ý.
Chủ nhiệm Triệu lúc này có cảm giác "ánh mắt tươi sáng tìm ra anh hùng", rõ rang hành động của mình đã cứu vớt thành phố này.
- Tôi là giám đốc nhà máy, một năm cũng thu được hai ba triệu, tính tiền lương công nhân thì cũng còn lại được một nửa.
Giám đốc nhà máy giấy dùng giọng không chút qua loa trả lời lãnh đạo thượng cấp.
- Nhà xưởng của anh có bao nhiêu công nhân?
Lãnh đạo thượng cấp dùng giọng bình dị gần gủi hỏi viên giám đốc nhà máy giấy.
Viên giám đốc cúi đầu rồi dùng giọng ngượng ngùng nói:
- Công nhân tại chỗ của tôi là không nhiều, tiền lương cũng là do con dâu tôi quản, tôi chỉ biết nhân số chung là bảy tám chục gì đó mà thôi.
Câu trả lời của viên giám đốc nhà máy xem như là trung thực, không khỏi làm cho lãnh đạo thượng cấp nở nụ cười. Như vậy là tốt rồi, đây là câu trả lời thực tế, không giống như được căn dặn từ trước.
Cười chính là một công cụ tương tác rất mạnh, cũng là công cụ biểu hiện cực kỳ hiệu quả, nụ cười của lãnh đạo thượng cấp lúc này là sáng lạn và vui tươi, không khỏi làm cho tâm tình của đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ thêm thả lỏng.
Đám ký giả đi theo đoàn thấy lãnh đạo nở nụ cười vui vẻ mãn nguyện, trong đầu không khỏi nghĩ đến một quy luật trong quan trường: Lãnh đạo có tinh thần thì hạ cấp vui vẻ tươi sáng; lãnh đạo ngủ thì cả thế giới sẽ nhắm mắt.
Bây giờ lãnh đạo vui vẻ, đám người nơi đây đều biết điều này khẳng định sự kiện gì, ai nhìn vào cũng thấy vui vẻ hớn hở.
Đặc biệt là đám người Lâm Trường Công của thành phố Tam Hồ, ai cũng vui mừng không thôi, thầm nghĩ cuối cùng thì mọi việc cũng xem như đại cát đại lợi. Đám người thấy viên giám đốc nói lời chân thực lại cực kỳ có lực thuyết phục, làm cho lãnh đạo vui vẻ, như vậy cũng là việc đại cát với thành phố Tam Hồ.
Không những lãnh đạo hài lòng với công tác của thành phố Tam Hồ, lãnh đạo tỉnh ủy là Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân càng thêm hài lòng hơn. Như vậy vị trí mà bí thư Hào Nhất Phong cho Lâm Trường Công ở ban ngành hội đồng nhân dân thành phố có biến chuyển cao hơn không?
- Thủ trưởng, bây giờ đã sắp mười một giờ.
Chủ nhiệm Triệu rất muốn tạo ra hoàn cảnh tốt đẹp cho Nguyễn Chấn Nhạc, thế cho nên nhìn đồng hồ của mình, sau đó nói với lãnh đạo thượng cấp.
- Ừ!
Lãnh đạo thượng cấp nhìn trời, sau đó nhìn người khắp bốn phía:
- Hôm nay tôi thấy mọi người rất vui. Giám đốc Lý, anh dựa vào khả năng cần cù siêng năng của mình mà lập xưởng giấy, còn có thể mang theo bảy tám chục công nhân cùng làm giàu, người như anh thật sự rất tốt, là dấu hiệu để quốc gia phồn vinh. Nói thật, tôi cần phải cảm tạ những người đi đầu làm giàu như anh...
Sau khi nghe những lời ấm áp tấm lòng của lãnh đạo thượng cấp, giám đốc Lý và công nhân nhà máy đều cực kỳ cảm động.
- Thủ trưởng, tôi...Tôi...
Giám đốc Lý xoa xoa tay không biết nói gì hơn, tình cảnh lúc này làm hắn sinh ra cảm giác khó đối phó.
Lãnh đạo thượng cấp nở nụ cười với giám đốc Lý, sau đó mới tiến lên nắm tay nói:
- Chúng tôi luôn có thái độ giúp đỡ cổ vũ cho các xí nghiệp tư nhân, nếu như anh có vấn đề gì đó cần giải quyết, chỉ cần ở trong phạm vi chính sách, chỉ cần lớn gan đến tìm chính quyền, bọn họ sẽ cung cấp cho anh hoàn cảnh phát triển tốt đẹp.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cười tủm tỉm nhìn tất cả, dựa vào kinh nghiệm chính trị của bọn họ, bọn họ cho rằng một kết cục viên mãn sẽ xuất hiện ngay trước mắt. Đối với tình huống của tỉnh Sơn Nam và bọn họ, có gì tốt đẹp hơn khi có một kết cục viên mãn vào lúc này cơ chứ?
- Giám đốc Lý, ngày nay tỉnh Sơn Nam chúng tôi chuẩn bị cho ra nhiều chính sách cổ vũ nhân dân tham gia phát triển kinh tế, nếu như anh gặp khó khăn trong lúc phát triển doanh nghiệp, có thể tìm chính quyền thành phố để giải quyết vấn đề. Nếu bọn họ không giải quyết được vấn đề của anh, anh còn có thể tìm đến chính quyền tỉnh.
Hào Nhất Phong thấy dịp mình mở miệng đã đến, thế là nhanh chóng mở miệng bày tỏ.
Chủ tịch Lý nhìn đám lãnh đạo trước mặt đều có khí độ bất phàm, trong lòng càng thêm không yên. Những người kia đều là công bộc của dân, là người đáng tin tưởng mới đúng, bây giờ xí nghiệp thật sự gặp phải khó khăn, có nên nói với lãnh đạo hay không?
Khi giám đốc Lý còn do dự chưa thể quyết định thì lãnh đạo thượng cấp đã dừng nói chuyện với công nhân, một vài nhân viên đã chuẩn bị làm công tác thu binh.
Lãnh đạo sẽ phải đi, nếu như giám đốc Lý không nói, như vậy sẽ không còn cơ hội giải quyết khó khăn.