Diệp Thừa Dân là người chịu trách nhiệm về Nam Giang, lão và Chử Vận Phong chia nhau đảm nhiệm hai vị trí trưởng và phó tổ trưởng tổ giám sát, tất cả công tác chuẩn bị đều được vận hành nhanh chóng dưới sự sát sao chỉ đạo của tổ giám sát.
Cải cách nhân sự chính là một phương diện cực kỳ quan trọng được lãnh đạo trung ương chú tâm xem xét, điều này cũng đủ cho thấy sự coi trọng của trung ương với công tác nhân sự. Lần này Dương Độ Lục tự mình đi đến, hầu như đây là tin tức đã được xác định.
Trước khi thủ trưởng đi đến thì tỉnh Nam Giang đã vài lần mở hội nghị, căn bản quy trách nhiệm với từng người. Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn được xác định là nhân viên luôn theo sát Dương Độ Lục, sóng vai báo cáo với lãnh đạo về những nhiệm vụ và thành tích mà công tác cải cách nhân sự đã đạt được.
...
Hôm nay thành phố Đông Hồng nắng vàng rực rỡ, dưới sự sắp xếp của các tổ công tác, tất cả hạng mục đều được khẩn trương tiến hành một cách tự động.
Ba giờ chiều Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Đào Nhất Hành, nói là đi theo ra sân bay. Khi hắn đi ra khỏi phòng làm việc của mình, hắn phát hiện bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong cũng không ngồi lên xe riêng, bọn họ cùng nhau leo lên một chiếc xe ba mươi chỗ đặc chế cho công vụ tỉnh ủy.
Trên xe ngoài Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong còn có Diêu Trung Tắc và Đào Nhất Hành. Phía Nam Giang đã cho ra vài phương án để nghênh đón lãnh đạo thứ hai trung ương, xem tình hình bây giờ thì rõ ràng là chọn phương án đơn giản nhất. Vị lãnh đạo thứ hai trung ương kia luôn chú trọng đơn giản, nếu bọn họ gióng trống khua chiêng, huy động nhân sự nghênh đón, tuy khí thế mạnh mẽ nhưng hiểm nguy là rất lớn, căn bản biến hay thành dở.
Diệp Thừa Dân nở nụ cười nhàn nhạt, có vẻ rất bình tĩnh; vẻ mặt Chử Vận Phong thì cũng không khác gì trước kia, gương mặt đen, nhìn qua giống như có ai đang thiếu nợ chưa trả tiền. Khác biệt với vẻ mặt của hai vị lãnh đạo cấp ủy chính quyền tỉnh, Vương Tử Quân cảm thấy vẻ mặt của Diêu Trung Tắc có hơi kém, theo hắn thì bí thư Diêu có vài phần căng thẳng.
Mặc dù Diêu Trung Tắc cố gắng che giấu, thế nhưng thỉnh thoảng lại nhắm mắt suy xét, điều này làm cho người ta thấy rõ tâm tư của hắn không được bình tĩnh.
Vương Tử Quân chào hỏi Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh Diêu Trung Tắc. Lúc này xe chạy và người trên xe không nói lời nào, bầu không khí làm yên ắng làm cho đám nhân viên cảm thấy bị đè nén rất nặng.
- Đã xác định được thời gian chưa? Diệp Thừa Dân chợt ngẩng đầu hỏi Đào Nhất Hành ở phía đối diện.
Tuy Diệp Thừa Dân hỏi rất hàm hồ nhưng Đào Nhất Hành lại nghiêm túc trả lời: - Vâng, đã xác định được thời gian.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão chậm rãi nhắm mắt lại. Dưới sự chỉ bảo của Đào Nhất Hành, xe chạy như bay về phía sân bay. Vương Tử Quân lúc này cũng không học tập phương pháp nhắm mắt dưỡng thần của Diệp Thừa Dân, hắn đang cân nhắc tư chất lý lịch của vị lãnh đạo số hai trung ương kia.
Vương Tử Quân căn bản không tiếp xúc nhiều với vị lãnh đạo này, mặc dù từng có thời gian ở bên cạnh lãnh đạo, thế nhưng chưa từng được tiếp xúc gần. Nhiệm vụ của hắn lần này là đi bên cạnh Dương Độ Lục, thế nhưng cũng khó tránh khỏi liên hệ với lãnh đạo số hai trung ương kia.
Khi xe đi đến sân bay, phía sân bay đã sớm mở cửa đại sảnh, xe nhanh chóng chạy vào. Diệp Thừa Dân nhìn thoáng qua giám đốc sân bay, hắn trầm giọng hỏi: - Chuẩn bị xong chưa?
- Mong bí thư Diệp yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Viên giám đốc sân bay trả lời rất vang dội, căn bản khéo léo và lão luyện.
Nhưng lúc này dù viên giám đốc có biểu hiện xuất sắc thế nào thì cũng không được Diệp Thừa Dân khích lệ, bây giờ điều mà lão muốn làm chính là làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo. Sau khi đi vào phòng khách quý, lão lặng lẽ ngồi một bên, liên tục nhìn vào bản thảo nho nhỏ trong tay.
Chử Vận Phong cũng cầm theo một quyển sổ, bộ dạng chăm chú chân thành.
Khi mọi người đang cực kỳ lo lắng chờ đợi thì máy bay chậm rãi đáp xuống, một đoàn người từ trên máy bay đi xuống. Khi lãnh đạo số hai trung ương xuống máy bay, Diệp Thừa Dân là người đầu tiên tiến lên nghênh đón.
Lúc này hình tượng của vị lãnh đạo kia vẫn như cũ, vẫn rất ôn hòa, sau khi bắt tay nói hai câu với Diệp Thừa Dân, ánh mắt lão rơi lên người Chử Vận Phong: - Chủ tịch Vận Phong, tỉnh Nam Giang các anh đã hoàn thành rất tốt chỉ tiêu giữa năm, nếu như cuối năm có thể có kết quả vượt qua quy hoạch, như vậy sang năm tôi sẽ đến nữa.
Chử Vận Phong có vẻ kích động với thái độ của lãnh đạo, lão trầm giọng nói: - Thủ trưởng cứ yên tâm, tôi đại biểu cho quần chúng và cán bộ tỉnh Nam Giang đảm bảo với ngài, chúng tôi có lòng tin hoàn thành chỉ thị của lãnh đạo.
Lãnh đạo số hai trung ương nở nụ cười vui vẻ, sau đó bắt tay với Diêu Trung Tắc và Vương Tử Quân, sau đó đi ra theo đường khách quý. Cuối cùng nhóm người cùng nhau leo lên xe rồi chạy về phía trung tâm thành phố Đông Hồng.
Khi lãnh đạo số hai xuống máy bay thì Vương Tử Quân cũng đã thấy Dương Độ Lục đứng bên cạnh lãnh đạo, hắn có không ít cơ hội gặp mặt Dương Độ Lục, lúc này thấy Dương Độ Lục thì càng khách khí bắt tay nói một câu chào mừng trưởng ban Dương.
Thái độ của Dương Độ Lục với Vương Tử Quân căn bản rất bình thản, khi bắt tay thì trên mặt treo nụ cười vui vẻ.
Dựa theo sắp xếp của lãnh đạo số hai trung ương, lần này có một ngày cho Nam Giang, đến trưa hôm sau sẽ đi máy bay về thủ đô. Vì vậy mà hành trình ngày hôm nay được sắp xếp cực kỳ chặt chẽ.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi thì Chử Vận Phong đại biểu cho ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo phương diện phát triển kinh tế nửa năm nay của Nam Giang, bày ra thành tích và hiện trạng tồn đọng, hứa sẽ cố gắng giải quyết vấn đề và tiếp tục chú trọng phát triển. Chử Vận Phong không hỗ là lão chủ tịch tỉnh Nam Giang, căn bản nhớ rất rõ tất cả chỉ tiêu kinh tế của tỉnh. Phải nói là chủ tịch Chử nắm bắt cực kỳ chắc chắn, số liệu tỉ mỉ xác thực, mở miệng có thể nêu ra điển hình, đây cũng không phải là một người chỉ nhìn qua báo cáo tổng kết mà có thể nói ra được.
Vương Tử Quân nhìn Chử Vận Phong báo cáo với lãnh đạo trung ương mà không khỏi cảm thấy bội phục, đồng thời cũng cảm nhận được nhiều áp lực. Một lát nữa hắn sẽ đại biểu cho tỉnh Nam Giang báo cáo kết quả cải cách nhân sự, tuy số liệu đều được hắn nắm bắt kỹ càng, thế nhưng nếu nói hắn có thể bình tĩnh tự tin ứng phó, căn bản là chưa nhất định.
Sau khi đưa ra vài yêu cầu cụ thể cho lãnh đạo, Chử Vận Phong kết thúc báo cáo lần này. Diệp Thừa Dân thấy lãnh đạo có chút mệt mỏi, thế là yêu cầu nghỉ ngơi một chút, sau đó hãy tiếp tục báo cáo.