Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hợp Tuấn, anh nói cho tôi nghe xem, vì sao bây giờ phương diện đầu tư của tập đoàn Thần Khí ở thành phố Đồng Lục lại đến nước này? Sầm Vật Cương mặc dù đang xem văn kiện thì thi thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn Lôi Hợp Tuấn, năm sáu phút sau lão mới hỏi mà không cần ngẩng đầu lên.

Lôi Hợp Tuấn nghe giọng nói nghiêm khắc của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi cảm thấy run lên, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: - Bí thư Sầm, đầu tư của tập đoàn Thần Khí vào Đồng Lục đã lâm vào cục diện bế tắc.

- Cái gì là cục diện bế tắc, các anh có cho ra phương án giải quyết hay không? Có nắm chắc giải quyết lấy được phần thắng hay không? Sầm Vật Cương nói câu sau cao hơn câu trước, những âm thanh này rơi vào tai làm cho Lôi Hợp Tuấn tưởng như nghe tiếng sấm.

Lôi Hợp Tuấn do dự giây lát rồi thành thật trả lời: - Bí thư Sầm, trước mắt chúng tôi đang cố gắng tìm biện pháp.

Sầm Vật Cương rơi vào trầm mặc, điều này làm cho Lôi Hợp Tuấn càng thêm khó chịu. Hắn biết mình ở phía sau thì tốt nhất không nên nói gì thêm, nói càng nhiều thì càng thêm sai.

- Hợp Tuấn, anh là một quan viên, anh có xem xét tin tức vào lúc này hay không? Sầm Vật Cương rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói vang lên bên tai Lôi Hợp Tuấn, đó không phải là hỏi về vấn đề của tập đoàn Thần Khí, giống như chỉ là trò chuyện bình thường với nhau.

Nhưng Lôi Hợp Tuấn biết rõ Sầm Vật Cương muốn nói đến điều gì, cơ thể hắn càng thêm run rẩy. Nhưng lúc này hắn không thể tránh được những gì mình cần phải nói.

- Bí thư Sầm, tôi luôn xem xét tin tức.

- À, anh có xem là tốt rồi, người bình thường xem tin tức xảy ra chung quanh thì có thể là chuyện lớn và cả chuyện nhỏ, nhưng đến vị trí của anh, không những cần phải nhìn vào chính mình, còn phải xem xét sự việc chung quanh, nên học tập các phương pháp tốt, hấp thu kinh nghiệm của người khác. Anh nói xem có đúng không? Sầm Vật Cương cười ha hả giống như đang trưng cầu ý kiến của Lôi Hợp Tuấn.

Lôi Hợp Tuấn càng cúi đầu thấp hơn, hắn xoa nắn hai bàn tay một lát, sau đó mới nói: - Bí thư ngài nói đúng.

- Vậy anh nói tôi nghe xem ngài hôm qua phía tỉnh Tây Tường cho ra thông tin gì? Nụ cười trên mặt Sầm Vật Cương nhanh chóng biến mất, câu nói chất vấn này làm cho gương mặt lão trở nên dữ tợn.

Dưới sự chất vấn của Sầm Vật Cương, Lôi Hợp Tuấn cảm thấy trái tim của mình đập mạnh lên, hắn ngập ngừng một lúc lâu mới nói: - Bí thư Sầm, ngày hôm qua giám đốc Bạch của tập đoàn Thần Khí đi đến tỉnh Tây Tường.

- Bọn họ đi đến Tây Tường làm gì anh biết không? Tôi nghĩ là anh phải biết. Tôi hỏi anh, một cái hạng mục tốt vì sao lại trở thành thế này? Thành phố Đồng Lục các anh công tác như vậy sao? Sầm Vật Cương vỗ tay thật mạnh lên bàn rồi nói.

Lôi Hợp Tuấn nhìn gương mặt nghiêm khắc của Sầm Vật Cương, hắn nghĩ đến những lời nói của Uông Thanh Minh với mình, càng cảm thấy khó chịu.

- Bí thư, tôi không làm tốt công tác của mình, tôi tình nguyện tiếp nhận phê bình của tỉnh ủy.

- Hừ, anh tình nguyện tiếp nhận phê bình, tôi xem anh vẫn cảm thấy rất uất ức. Sầm Vật Cương nói đến đây thì chợt đứng lên khỏi ghế: - Lôi Hợp Tuấn, anh nghĩ xem khu sản xuất của tập đoàn Thần Khí nếu được xây dựng ở thành phố Đồng Lục sẽ mang đến cho nhân dân bao nhiêu cơ hội việc làm? Đồng thời phương diện từ thuế có khả quan hay không? Anh không tính đến những thứ này sao?

- Nhưng anh lại làm cho miếng thịt vào miệng mình bay sang miệng của tỉnh Tây Tường, tôi là bí thư tỉnh ủy, tôi cảm thấy anh quá ngốc, thật sự khó thể nói gì được. Sầm Vật Cương nói làm cho Lôi Hợp Tuấn càng cúi đầu xuống thấp hơn, hắn cũng biết mình quá uất ức ở sự kiện này, dù sao thì đó là chỉ thị của chủ tịch Vương, hắn bị hai vị lãnh đạo kẹp vào giữa thật sự quá khó chịu.

- Tôi biết anh ở phương diện này cũng có chỗ khó của mình, tôi và tỉnh ủy có thể thông cảm với anh. Nhưng anh là bí thư tỉnh ủy, có một số việc anh nên ra tay khí phách, nên quyết định thì phải quyết định. Sầm Vật Cương nói chuyện đã ôn hòa hơn, bầu không khí trong phòng cũng khá hơn.

Nhưng trái tim của Lôi Hợp Tuấn lại càng đập mạnh, hắn không cảm thấy thoải mái. Bây giờ hắn đi đến một ngã ba, hắn nhất định phải cho ra lựa chọn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó xử.

Lôi Hợp Tuấn do dự giây lát rồi khẽ nói: - Mong bí thư Sầm yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn biện pháp bổ cứu, sẽ làm tốt công tác của mình.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão khoát tay áo với Lôi Hợp Tuấn, sau đó chuyển hướng chủ đề. Lão không bàn về chuyện của tập đoàn Thần Khí mà hỏi phương diện công tác gần đây của thành phố Đồng Lục, cũng khẳng định thành tích công tác thời gian qua của thành phố Đồng Lục.

Khi Lôi Hợp Tuấn rời khỏi phòng thì Sầm Vật Cương còn tiến lên vỗ vai hắn nói: - Bí thư Hợp Tuấn, anh là bí thư thị ủy Đồng Lục, khi làm việc phải giải phóng tư tưởng, nếu không thì tình cảnh phát triển của thành phố Đồng Lục sẽ rơi vào tình huống khó khăn.

Lôi Hợp Tuấn cảm tạ sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương, nhưng khi đi ra khỏi phòng thì hắn càng cảm thấy khó khăn hơn.

Quyết định vào lúc này là cực kỳ khó khăn.

Trời đã tối, Triệu Hiểu Bạch thi thoảng nhìn đồng hồ và cảm thấy nóng lòng như lửa đốt. Cho đến nay chủ tịch Vương luôn là người cực kỳ đúng giờ, nhưng hôm nay vì sao còn chưa rời khỏi phòng?

Tối nay Triệu Hiểu Bạch có hẹn bố mẹ vợ đi dùng cơm, tuy bố mẹ vợ và cả vợ đều hiểu tình huống công tác của hắn, thế nhưng dù thế nào thì đến muộn cũng không hay.

Triệu Hiểu Bạch thầm suy nghĩ như vậy, hắn lại nghĩ đến tình cảnh mình thấy được trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vừa rồi chủ tịch Vương gọi điện thoại cho ai đó, cũng không biết đang liên hệ về vấn đề gì.

Khi Triệu Hiểu Bạch đang suy nghĩ miên man, tiếng bước chân chợt vang lên, hắn ngẩng đầu lên thì thấy thư ký trưởng Trương Tề Bảo đi đến.

- Chào thư ký trưởng Trương. Triệu Hiểu Bạch cực kỳ tôn trọng Trương Tề Bảo, thế nên lúc này hắn không khỏi đứng lên chào hỏi.

Trương Tề Bảo khoát tay áo với Triệu Hiểu Bạch, sau đó ngồi xuống đối diện nói: - Hiểu Bạch, chủ tịch Vương đang bận rộn gì vậy?

- À, chủ tịch đang gọi điện thoại. Triệu Hiểu Bạch biết rõ đối diện với Trương Tề Bảo thì mình không nên có bất kỳ điều gì phải giấu diếm, thế nên thành thật trả lời.

Trương Tề Bảo khẽ gật đầu, hắn tiếp nhận ly trà từ tay của Triệu Hiểu Bạch rồi uống một ngụm, sau đó đột nhiên nói: - Hiểu Bạch, gần đây có không ít người đến phòng làm việc của tôi nói ra vài ý nghĩ của mình, còn cậu, cậu có ý nghĩ gì không?

"Ý nghĩ gì không?" Triệu Hiểu Bạch tất nhiên là có, hắn làm thư ký cho chủ tịch Vương đã được hai năm, tự mình cũng muốn dựng lên một phen sự nghiệp. Nhưng Triệu Hiểu Bạch không còn là một người chất phác, tuy trong lòng hắn rục rịch thế nhưng cũng biết nóng vội không ăn được đậu hũ nóng. Dưới thế cục hiện tại, hắn còn phải chờ vào sự sắp xếp của tỉnh ủy, dù là bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ gì vào lúc này đều xem như hủy đi tương lai của mình. Vì thế đối mặt với sự quan tâm của Trương Tề Bảo thì hắn chỉ khẽ nói: - Thư ký trưởng, tôi đi theo bên cạnh ngài học được nhiều thứ, có ích lợi không nhỏ với cả đời tôi, vì vậy lúc này tôi căn bản không có ý nghĩ gì khác.

- Ha ha ha, Hiểu Bạch cậu quá khiêm nhường rồi, có nhiều thứ không có tri thức cũng không được, còn cần phải trải qua kiểm nghiệm thực tế. Hơn nữa hai năm qua cũng quá đủ cho cậu tích tụ lực lượng rồi. Trương Tề Bảo nói đến đây thì khẽ hỏi: - Cậu có ý nghĩ đi đến nơi nào chưa?

Triệu Hiểu Bạch lắc đầu nói: - Tôi nghe theo chủ tịch và thư ký trưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK