Đường Chấn Huy và Lỗ Kính Tu leo lên chiếc xe đầu tiên, đám nhân viên các thành phố Ngân Bằng, Ô Bồ, Loa Hồ leo lên chiếc xe thứ hai. Ngoài đoàn người kia thì các nhân viên còn lại lên xe chính là nhóm lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông.
Có thể leo lên chiếc xe dành cho các vị lãnh đạo ba thành phố ở tỉnh Nam Giang căn bản là một chuỵen không dễ dành với đám lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông, dù sao thì cũng có hơn chục chỗ trống mà thôi. Lần này có phần lớn các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông, chỉ thiếu duy nhất lãnh đạo của thành phố Linh Long.
- Các vị lãnh đạo, hoan nghênh các vị đến tỉnh Mật Đông chúng tôi, con đường chúng ta đang đi chính là đường cao tốc đến sân bay thành phố Rừng Mật. Lữ Nhạc Ngũ tuy có chút thở hổn hển vì tình hình cướp đoạt ghế ngồi vừa rồi, thế nhưng hắn cũng không bỏ qua cơ hội lần này, nhanh chóng giới thiệu cho đoàn khảo sát đến từ Nam Giang.
- Tôi là Lữ Nhạc Ngũ của thành phố Kim Hà, thành phố Kim Hà chúng tôi ở bên cạnh Rừng Mật, bây giờ phía ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông cho ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật, chuẩn bị tạo ra một thành phố vệ tinh ở bên cạnh Rừng Mật. Tuy thành phố Kim Hà chúng tôi không phát triển bằng Rừng Mật, thế nhưng lại có được bề dày lịch sử rất lớn... Lữ Nhạc Ngũ là một nhân tài khó có được, hắn chỉ cần mở miệng đã giới thiệu đầy đủ tình huống của địa phương mình. Tôn Khánh Tử đi theo Lữ Nhạc Ngũ len xe càng cảm thấy không thoải mái, thế nhưng lúc này có mặt đoàn khảo sát tỉnh Nam Giang, hắn cũng không thể không nể mặt Lữ Nhạc Ngũ.
Sau khi Lữ Nhạc Ngũ nói xong thì vài người lãnh đạo phía Nam Giang đưa mắt nhìn nhau, chủ tịch Đồ Ấn Phàm của thành phố Ngân Bằng cười nói: - Cám ơn chủ tịch Lữ đã giới thiệu, nếu như có cơ hội thì chúng tôi nhất định sẽ đến thành phố Kim Hà khảo sát một phen.
Đồ Ấn Phàm nói như vậy làm cho Lữ Nhạc Ngũ có chút thất vọng, hắn biết rõ thân phận của Đồ Ấn Phàm, người ta đường đường là cán bộ cấp phó tỉnh. Mình và người ta thua kém nhau khá nhiều, cho dù người ta không nể mặt mình, chính mình cũng không làm gì được.
Lúc này tâm tình của Tôn Khánh Tử rất tốt, Lữ Nhạc Ngũ đụng phải cây đinh làm cho hắn thầm kêu lên may mắn, may mà mình không lỗ mãng. Tuy chức vụ của mình cao hơn một chút so với Lữ Nhạc Ngũ, thế nhưng điều này có nghĩa gì? Đoàn người tỉnh Nam Giang sẽ không vì vậy mà phải nhìn vào mình.
Có nhiều người có ý nghĩ như Tôn Khánh Tử, đám người này đều cảm thấy may mắn, đồng thời như vậy làm cho bầu không khí trên xe có chút lạnh lẽo. Mọi người khi đang nghĩ phải làm sao để phá vỡ bầu không khí trầm mặc, đúng lúc này Lôi Hợp Tuấn cười nói: - Chủ tịch Đồ, bí thư Mạnh, bí thư Chương, trước khi ba vị lãnh đạo đi đến thì tôi thường nghe bí thư Vương nói các vị chính là những mãnh tướng kiến thiết kinh tế Nam Giang, tôi đã sớm ngưỡng mộ danh tiếng của các vị, từ lâu đã muốn giao lưu trao đổi ở khoảng cách gần. Kính mong các vị nếu có thời gian thì đến khảo sát thành phố Đồng Lục, cho thành phố Đồng Lục chúng tôi có cơ hội phát triển.
Lôi Hợp Tuấn và Lữ Nhạc Ngũ đều nhìn về phía Lôi Hợp Tuấn, Đồ Ấn Phàm bên kia chần chờ giây lát rồi nói: - Nếu như bí thư Lôi đã nhiệt tình như vậy, thế thì chúng tôi sẽ đến thành phố Đồng Lục học tập kinh nghiệm.
Một lời nói thế nhưng kết quả khác biệt lại làm cho đám người trong xe ngây cả người. Bọn họ đều là người thông minh, biết rõ sở dĩ xuất hiện tình huống này chính là vì Lôi Hợp Tuấn biết chỗ ngứa để gãi: Mới mở miệng đã đưa bí thư Vương ra.
Triệu Hiểu Bạch ngồi trên hàng ghế đầu của một chiếc xe Audi màu đen, thi thoảng nhìn đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ hai mươi, xem ra tiệc rượu lần này của bí thư Vương chỉ sợ sẽ bị trì hoãn. Tuy hắn rất nóng lòng nhưng căn bản là khó tránh được.
Buổi chiều khi mới đi làm thì Trương Tề Bảo gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch, yêu cầu Triệu Hiểu Bạch nắm chắc thời gian, mời bí thư Vương bảy giờ đến tham gia tiệc chiêu đãi đoàn khảo sát của cán bộ Nam Giang. Nhưng bây giờ là bảy giờ hai mươi, bí thư Vương còn đang đi trên đường. Tuy chuyện này không trách được Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy giống như mình làm không tốt công tác được giao.
Nếu như Triệu Hiểu Bạch sớm phản ánh vấn đề để cho người kia đến báo cáo và nhanh chóng rời đi, như vậy sao bí thư Vương lại rơi vào hoàn cảnh này? Bí thư Vương cũng thật là, không phải đó chỉ là một vị đại biểu công nhân sao? Cần gì phải nói hơn nửa giờ như vậy? Ôi, nói ra thì cũng là do mình không đủ kinh nghiệm, nếu như ngăn cản người kia sớm hơn thì đã tốt rồi.
- Hiểu Bạch, cậu có chuyện gì vậy? Vương Tử Quân ngồi trầm mặc ở hàng ghế sau chợt mở miệng.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Triệu Hiểu Bạch chợt kinh hoảng, sau đó hắn vội vàng lên tiếng. Nhưng hành vi mờ ám này của hắn không thể gạt được Vương Tử Quân, thế là Vương Tử Quân cười cười nói: - Có phải sợ bị thư ký trưởng Trương mắng hay không?
- Bí thư, lần này khối khảo sát của tỉnh Nam Giang đến tỉnh Mật Đông, ngài là người thúc đẩy sự kiện này, nếu ngài đến chậm thì không biết phía Nam Giang có ý kiến gì không? Triệu Hiểu Bạch do dự một chút rồi nói ra tâm sự của mình.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Không có vấn đề gì.
Triệu Hiểu Bạch thấy Vương Tử Quân bình tĩnh như vậy thì không tiếp tục hỏi nữa, thế nhưng hắn vẫn căn bản cảm thấy không yên.
Tiểu Lý chạy xe rất vững vàng, hắn cũng biết Triệu Hiểu Bạch rất sốt ruột, thế nhưng nếu so sánh với Triệu Hiểu Bạch thì hắn lại cảm thấy khác hẳn.
Tiểu Lý là một người có xuất thân gia đình công nhân bình thường, hắn càng tỏ ra bội phục thái độ của bí thư Vương ngày hôm nay. Mặc dù có chuyện công cấp bách, thế nhưng bí thư Vương lại không cảm thấy phiền phức khi nghe một người đại biểu cho công nhân lên tiếng, hơn nữa còn chăm chú đáp lại, có thể giải quyết sảng khoái, làm cho vị công nhân kia thỏa mãn rời đi, đây là một thái độ rất tuyệt.
Sự việc này rất bình thường nhưng lại làm cho Tiểu Lý cảm động, chỉ là hắn không phải người giỏi biểu đạt ý nghĩ, vì thế chỉ có thể dùng tất cả khả năng của mình để đảm bảo phương diện an toàn cho bí thư.
Trong đại sảnh số 1 của khách sạn Thịnh Thế đèn đuốc sáng trưng, hàng dãy bàn được sắp đặt chỉnh tề ở bốn phía, đã có nhiều người đến tham gia tiệc rượu. Tuy đã bắt đầu bữa tiệc rượu, Đường Chấn Huy và phó chủ tịch thường vụ tỉnh Nam Giang là Lỗ Kính Tu cũng đã ngồi xuống, thế nhưng bầu không khí đại sảnh lại không quá nhiệt liệt.
Sở dĩ xuất hiện tình huống này là vì có nguyên nhân, đó là chủ khách tuy trò chuyện vui vẻ nhưng còn chưa động đũa, điều này làm cho nhân viên tiếp đãi của phía Mật Đông cảm thấy rất đau đầu.
Còn vì sao chưa động đũa? Nguyên nhân này được nhiều người thầm suy xét. Nhưng khi nhìn thấy Đường Chấn Huy ngồi trò chuyện với Lỗ Kính Tu, bọn họ hoài nghi rằng có phải tổ khảo sát của tỉnh Nam Giang đang có ý nghĩ gì hay không?
- Bí thư Vương đến. Không biết ai nói như vậy, lúc này chợt thấy Vương Tử Quân được một nữ nhân viên phục vụ khách sạn đưa vào trong đại sảnh.
Khi thấy Vương Tử Quân đi vào, không ít người tỏ ra sững sờ, thế nưhng khi mọi người đang sững sờ thì những thành viên của tổ khảo sát tỉnh Nam Giang lại đứng lên giống như nhận được mệnh lệnh gì đó.