Anh Trịnh đã nói chuyện này rất nhiều lần, sở dĩ anh ấy nói chuyện này nhiều lần như vậy, cũng không phải vì nó quá cảm động, chủ yếu là vì khi đó bí thư Vương đã vỗ vào bả vai của anh Trịnh, sau đó nói một câu "đồng chí đã vất vả rồi!"
Tuy những lời này không có ai có thể chứng minh có phải là thật không, nhưng mỗi lần anh Trịnh nói đến đây, đều cảm thấy cực kỳ kích động, giống như người vỗ vai hắn là bí thư Vương đang xuất hiện trước mắt.
Nhưng lúc này anh Trịnh còn chưa nói đến phần đặc sắc thì xe của chủ tịch huyện đã chạy đến. Chủ tịch huyện dùng ánh mắt nghiêm túc kiểm tra khắp bốn phía, sau khi cho ra vài vấn đề, đám người ở nơi đây bắt đầu bận rộn.
Chín giờ sáng, dưới sự chú ý của nhóm người Tiểu Lý, một chiếc xe Toyota Coaster màu vàng được xe cảnh sát mở đường chậm rãi chạy vào trong khu vực làm lễ khởi công. Tiểu Lý nhìn bí thư và chủ tịch huyện, trong lòng hắn có chút kích động, hắn biết rõ bí thư Vương sẽ đến.
Bí thư và chủ tịch huyện Dương Phong nhanh chóng chạy đến phía trước chiếc xe Toyota Coaster, sau đó cung kính chờ cửa xe mở ra.
Nhưng người đầu tiên đi xuống chiếc xe Toyota cũng không phải là bí thư Vương Tử Quân như kỳ vọng của Tiểu Lý, mà là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ không quá cao nhưng tràn đầy tinh thần. Sau khi có chút thất vọng thì nhóm người Tiểu Lý chợt nhận ra người kia là ai.
Chính là chủ tịch Thạch, Thạch Kiên Quân!
Trước nay Tiểu Lý thường xuyên xem thời sự tỉnh Sơn Nam, tất nhiên sẽ không xa lạ gì một người mà mỗi ngày luôn xuất hiện trên tivi như Thạch Kiên Quân. Vừa rồi hắn sở dĩ không nhận ra chủ tịch thạch, chủ yếu là vì Thạch Kiên Quân lúc này cũng có chút khác biệt với hình tượng trên tivi.
Người đi xuống theo sát Thạch Kiên Quân chính là Vương Tử Quân. Tiểu Lý thấy bí thư Vương Tử Quân luôn nở nụ cười, nếu nói về phong cách thì không kém chủ tịch Thạch Kiên Quân, hơn nữa còn có vẻ thân cận hơn Thạch Kiên Quân rất nhiều.
Nghi lễ trên cơ bản đều được tiến hành dựa theo sắp xếp của huyện Dương Phong, nhưng khi Vương Tử Quân đại biểu cho thị ủy phát biểu vài lời thì Tiểu Lý chợt kích động. Bí thư Vương cũng không dùng bản thảo, nhưng nếu bàn về lời nói thì cực kỳ cẩn thận. Trong lời nói của bí thư Vương có nhiều lời khuyến khích huyện Dương Phong, cũng có những lời thúc giục đối với hạng mục xây dựng sân bay.
Sau hơn hai mươi phút thì lễ khởi công hạng mục sân bay dân dụng thành phố La Nam được chấm dứt trong tiếng vỗ tay, Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân, được lãnh đạo huyện Dương Phong tiễn chân, cả hai leo lên chiếc xe Toyota Coaster rồi chậm rãi chạy đi.
Tiểu Lý nhìn chiếc xe chạy đi mà trong lòng có vài phần mờ mịt, hắn xiết chặt nắm đấm rồi thì thào nói:
- Mình nhất định phải là một người giống như bí thư Vương...
Trong phòng của khách sạn La Nam, nơi đây được lắp đặt điều hòa nên bầu không khí ấm áp như mùa xuân. Thạch Kiên Quân vừa mới uống vào khá nhiều rượu, lúc này trên mặt là nụ cười hưng phấn.
- Tử Quân, thành phố La Nam có được thành tích phát triển tốt như ngày hôm nay đều là nhờ vào cậu.
Thạch Kiên Quân vừa bưng ly trà nóng lên vừa mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Lúc này gương mặt Vương Tử Quân cũng đỏ lên, tửu lượng không phải là ưu điểm của hắn, lúc này uống với Thạch Kiên Quân rõ ràng là liều mình cùng công tử mà thôi.
- Cám ơn lời khẳng định của lãnh đạo, nhưng thành phố La Nam có được sự phát triển như hôm nay, chủ yếu là nhờ sự lãnh đạo sát sao của lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh và sự cố gắng của toàn thể quần chúng thành phố La Nam.
Tuy Thạch Kiên Quân là người một nhà, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn dùng giọng rất cẩn thận để lên tiếng.
- Ha ha ha, Tử Quân, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm, tính cách của cậu cũng không mấy thay đổi. Tuy cậu đã đẩy tất cả công lao ra ngoài, thế nhưng kết quả căn bản là không được như ý muốn. Lúc này khu du lịch Cô Yên Sơn, đường cao tốc Thiểm La, khu công viên kỹ thuật, thậm chí còn có trung tâm tài chính, đây chính là những thành tích lớn vang vọng trong nước, dù là ai nói ra cũng không thể không nhắc đến cái tên Vương Tử Quân.
Thạch Kiên Quân nói rất lớn, cũng rất phóng khoáng. Hắn đặt ly trà đã được uống một nửa xuống rồi nói tiếp:
- Nói đến trung tâm tài chính trong thành phố La Nam thì rõ ràng là cậu làm cho La Nhân Uy cảm thấy rất khó hiểu. Tôi nhớ khi mình vừa mới đến tỉnh Sơn Nam, La Nhân Uy căn bản muốn đẩy mạnh quy hoạch thành phố Sơn Viên thành trung tâm tài chính của sáu tỉnh Trung Bộ.
- Hì hì, nói thì dễ thế nhưng bây giờ trung tâm tài chính của tỉnh Sơn Nam còn chưa được hoàn thành, giới tài chính bên kia nhắc đến tỉnh Sơn Nam thì chỉ biết thành phố La Nam, căn bản không biết thành phố Sơn Viên.
Dù lời nói của Thạch Kiên Quân có chút khoa trương, thế nhưng trên cơ bản đều là tình hình thực tế. Lúc này các ngân hàng ở lại thành phố La Nam đã vượt mặt thành phố Sơn Viên, bốn ngân hàng lớn trong nước đều có chi nhánh ở thành phố Sơn Viên theo đúng như quy củ, thế nhưng một vài ngân hàng đã thiết lập tổng bộ của mình ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch, chúng tôi cũng không phải muốn xây dựng trung tâm tài chính của tỉnh, chủ yếu là trung tâm của các thành phố chung quanh, thế nên chúng tôi cũng không có ý muốn tranh công với bí thư La.
Thạch Kiên Quân cười ha hả, cũng không tiếp tục dây dưa ở chủ đề này. Sau khi uống hai hớp trà, hắn trầm giọng nói:
- Tử Quân, nói thật nhé, tôi không nỡ cho cậu rời khỏi tỉnh Sơn Nam. Nhưng bí thư ban bí thư khối trung ương là một vị trí tốt, dù anh đây không nỡ thì cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến tương lai phát triển của anh em được.
Trước mặt người bình thường thì Vương Tử Quân sẽ căn bản không có bất kỳ đánh giá gì với chuyện này, nhưng Thạch Kiên Quân nói đến chuyện này, hắn cũng không thể không tiến hành đáp lại:
- Chủ tịch Thạch, chuyện này còn chưa có kết quả cuối cùng, còn chưa biết là như thế nào nữa.
- Trên cơ bản đại cục đã định.
Thạch Kiên Quân vung tay lên cười ha hả nói:
- Tử Quân, nói ra thì cậu phải mở lời cảm ơn bí thư Hào Nhất Phong, tôi nghe nói bí thư Nhất Phong đã nói không ít lời tốt đẹp cho cậu, nếu không thì trưởng ban Dương sao có thể đề danh cậu như vậy được?
Vương Tử Quân căn bản biết rõ ràng về tin tức này, hắn chỉ cười cười mà không nói gì. Lúc này Thạch Kiên Quân lại rất thích bàn luận, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói:
- Bí thư Nhất Phong thật sự đã muốn để cậu nhanh chóng rời khỏi tỉnh Sơn Nam, nhưng bình thường căn bản không làm gì được cậu, thế cho nên mới yêu cầu trưởng ban Dương giúp đỡ cậu giành lấy vị trí này.
Vương Tử Quân căn bản nghe được không ít tin đồn về sự kiện mình sẽ bị điều động vào thời gian tới. Hắn có một người bạn là Trần Thành Hoa đang là phó ban tổ chức trung ương, tất nhiên tin tức mà hắn biết được cũng không kém Thạch Kiên Quân.
Lần này Vương Tử Quân được bổ nhiệm thật sự là phải cảm tạ Hào Nhất Phong, nếu như không phải Hào Nhất Phong bức thiết muốn hắn rời khỏi tỉnh Sơn Nam, như vậy sẽ không có vị trí tốt như vậy chờ đợi phía trước. Cho đến nay thì Hào Nhất Phong thậm chí luôn muốn tiễn hắn ra khỏi Sơn Nam, nhưng tuyến trên có người chú ý, đám người bên dưới là Thạch Kiên Quân lại phản đối, thế cho nên Hào Nhất Phong căn bản không làm gì được. Bây giờ Dương Độ Lục tình nguyện trả một cái giá lớn, cũng không còn biện pháp nào khác.
Vương Tử Quân có được sự giúp đỡ của phái Ma Đô, còn có những lời đề cử của Dương Độ Lục, thế nên lần này hắn tiến lên nhận chức cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng khi Vương Tử Quân rời đi, cho ai tiếp nhận lá cờ trong tay, đây chính là điều quan trọng nhất.
- Tử Quân, cậu cảm thấy ai là người tốt nhất để kế nhiệm mình làm bí thư thị ủy La Nam?
Thạch Kiên Quân nâng ly trà lên sau đó khẽ hỏi Vương Tử Quân.