Lô Đạo Chính nhìn thoáng qua Trần Vũ Tường, phát hiện Trần Vũ Tường cũng không có ý cho mình nhận điện thoại, thế là chuẩn bị rời đi. Dù sao thì khi lãnh đạo nghe điện thoại cũng có không ít cấm kỵ, nếu anh không chú ý thì sẽ dễ dàng rơi vào tình huống khó khăn.
Nhưng Trần Vũ Tường đã vung tay cản lại động tác của Lô Đạo Chính, sau đó hắn cười ha hả nói với đầu dây bên kia: - Lão lãnh đạo, tôi là Trần Vũ Tường, có phải đã có gì tốt rồi không? Tôi biết lão lãnh đạo ngài không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải là danh tiếng đầy trời.
Nhưng gương mặt vui cười của Trần Vũ Tường nhanh chóng đông cứng lại, điều này làm cho Lô Đạo Chính đứng cách đó không xa sinh ra cảm giác không hay. Lô Đạo Chính hiểu rõ lãnh đạo của mình, người này có năng lực công tác rất mạnh, nhìn chuẩn thủ hạ, khi có việc không liên quan đến mình thì căn bản biết thành người triết lý, thế nhưng một khi có liên quan, tâm tình dễ dàng mất kiểm soát.
Không phải là có chuyển biến gì đấy chứ? Không phải địa phương khác đã giành mất cơ hội rồi chứ? Khi Lô Đạo Chính đang thầm nghĩ rối loạn, lúc này chợt nghe Trần Vũ Tường nói: - Lão lãnh đạo, ngài không phải nói đùa đấy chứ? Làm sao hạng mục kia lại rơi vào tay Mật Đông? Dựa vào tình huống của Mật Đông, trừ khi người của công ty LiSang...
Hai phút sau Trần Vũ Tường cúp điện thoại, vẻ mặt của hắn cũng đã khôi phục lại như thường. Hắn đưa mắt nhìn Lô Đạo Chính đang nhìn mình bằng ánh mắt rất quan tâm, hắn miễn cưỡng cười nói: - Thư ký trưởng, không cần tiếp tục làm phiền, hôm nay chúng ta không về thủ đô.
- Chủ tịch, hạng mục của công ty LiSang... Lô Đạo Chính dùng giọng chú ý hỏi Trần Vũ Tường.
- Đã được quyết định, công ty LiSang đã chọn Mật Đông, cũng không biết tiểu tử Vương Tử Quân kia cho ra thủ đoạn gì mà lại làm cho công ty LiSang chọn Mật Đông. Trần Vũ Tường nói đến đây thì xoa xoa đầu nói với Lô Đạo Chính: - Thư ký trưởng, xét về phương diện nông nghiệp, anh cảm thấy Mật Đông có điểm nào mạnh hơn Tây Tường chúng ta?
- Chủ tịch, kết quả như vậy thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tưởng. Ngài nghĩ mà xem, có phải là Mật Đông đã làm ra công tác gì đó trước khi hạng mục được xác định, vì vậy mới xuất hiện tình huống này? Lô Đạo Chính trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.
Những lời này cũng không phải là Lô Đạo Chính nói theo lời của Trần Vũ Tường, theo những gì hắn hiểu về Mật Đông, căn bản là không có ưu thế gì khi so sánh với tỉnh Tây Tường. Nhưng hạng mục của công ty LiSang lại không chọn tỉnh Tây Tường, cũng không chọn các tỉnh thành khác tham gia cạnh tranh, lại chọn Mật Đông, thế cho nên ai cũng cảm thấy bên trong tuyệt đối có nhân tố gì đó.
- Hừ, người ta đã làm tốt công tác, đó là người ta có bản lĩnh, xem ra tôi đã xem thường Vương Tử Quân rồi. Trần Vũ Tường nghĩ đến những lời mình nói với Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm khái vô hạn.
Trần Vũ Tường cảm thấy mình thất bại lần này nhất định là do Vương Tử Quân bên kia khắc phục khó khăn. Quan trường là như vậy, nói toạc ra thì nơi đây chính là chốn giao dịch trong tối hoặc ngoài sáng, tất cả phải cần giao dịch.
Trần Vũ Tường ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của mình, hắn đã khôi phục lại sự tự tin của mình. Hắn không khỏi cười nói với Lô Đạo Chính: - Thủ đoạn nhỏ chỉ là nhất thời, cuối cùng phải nhìn vào bản lĩnh thật sự.
Lô Đạo Chính gật đầu nói: - Chủ tịch nói rất đúng.
Hứng thú trò chuyện của hai người nhanh chóng bùng phát, Trần Vũ Tường lấy vài văn kiện ra trưng cầu ý kiến của Lô Đạo Chính, mà Lô Đạo Chính cũng không quên nói ra ý nghĩ của mình, thế là thời gian nhanh chóng trôi qua.
- Thư ký trưởng, chúng ta vì mãi nói chuyện mà quên mất đến thời điểm dùng cơm, đi, chúng ta đi ăn cơm. Trần Vũ Tường nhìn bầu trời đã tối ở bên ngoài, sau đó nói với Lô Đạo Chính.
Lô Đạo Chính đứng lên, hắn xin chỉ thị xem Trần Vũ Tường đi dùng cơm ở đâu? Khi ăn cơm thì thư ký có đưa đến một văn kiện cho Trần Vũ Tường, đây là văn kiện của trung ương, nội dung của nó chủ yếu thông báo về hạng mục của công ty LiSang.
Trần Vũ Tường đọc qua bản thông báo, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, trong tay chính là văn kiện thức đẩy phát triển sản nghiệp mới do phòng nghiên cứu chính sách biên soạn theo ý nghĩ của hắn. Văn kiện này không những làm nổi bật sự quan trọng của các sản nghiệp mới, có các chính sách hỗ trợ, còn cho ra những lời đề nghị về phương diện kiến thiết và tụ tập các sản nghiệp mới.
Vương Tử Quân căn bản khá thỏa mãn với văn kiện này, mặc dù ở phương diện đề nghị vẫn còn liên quan đến vấn đề thao tác chưa đủ mạnh, thế nhưng trên cơ bản đã biểu đạt tư tưởng rất đúng chỗ.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân buông văn kiện, hắn mỉm cười tiếp điện thoại: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Trần Vũ Tường, chúc mừng anh, không ngờ anh lại là người độc chiếm hạng mục của công ty LiSang. Trần Vũ Tường ở đầu dây bên kia dùng giọng vui vẻ nói.
Vương Tử Quân nở nụ cười khiêm tốn nói: - Chủ tịch Trần, thật ra ở nhiều phương diện chúng tôi có chênh lệch không nhỏ với Tây Tường, lần này sở dĩ công ty LiSang chọn Mật Đông căn bản là cực kỳ ngoài ý muốn.
Vương Tử Quân căn bản là nói sự thật, tuy hắn căn bản cực kỳ có cố gắng thế nhưng cũng không chắc công ty LiSang sẽ chọn Mật Đông. Khi nghe được kết quả này, thậm chí Vương Tử Quân còn nghĩ rằng nó có liên quan đến Tần Hồng Cẩm.
Nhưng sau khi Vương Tử Quân biết rõ nguyên nhân, hắn không nhịn được phải cảm thán là trời giúp mình. Vì công ty LiSang căn bản có yêu cầu nghiêm khắc với hoàn cảnh môi trường, các tỉnh khác có điều kiện nông nghiệp rất tốt, thế nhưng lại không đạt được yêu cầu ở phương diện bảo vệ môi trường.
Dù Mật Đông kém hơn các tỉnh thành khác ở phương diện cơ sở nông nghiệp, thế nhưng lại là đi đầu ở phương điện bảo vệ môi trường. Đặc biệt là thời gian gần đây ủy ban nhân dân tỉnh chú trọng chỉnh đốn và cải cách các xí nghiệp ô nhiễm càng có được hiệu quả rõ rệt.
- Ôi, chủ tịch Tử Quân thật sự là quá khiêm nhường, có một số việc nhìn qua thì giống như ngẫu nhiên, thế nhưng thực tế lại cất giấu nhiều thành phần. Lúc này tỉnh Tây Tường chúng tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng sau này còn nhiều cơ hội, chúng tôi cũng không nghĩ rằng mình cứ thua mãi được. Trần Vũ Tường nói vẫn mang nụ cười vui vẻ như trước.
Vương Tử Quân nói hai câu khiêm tốn với Trần Vũ Tường thế nhưng trong lòng lại không khỏi có vài phần bội phục. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần Trần Vũ Tường thừa nhận ưu thế của mình, đây cũng là một điều không tầm thường.