Lục Ngọc Hùng nhanh chóng điều tiết tâm tình rồi lớn tiếng nói với Tôn Chiêu Hi.
Tôn Chiêu Hi mặc dù không có ý chí chiến đấu gì, thế nhưng lại cực kỳ đồng ý với những lời nói của Lục Ngọc Hùng, việc đã đến nước này, ngay cả hắn cũng khong tin còn gì thay đổi gì khác.
Hai người nở nụ cười rồi đứng lên khỏi ghế sa lông, nhưng cả hai đều cảm nhận được trong nụ cười của đối phương có một cảm giác khổ sở nói không nên lời.
Tôn Chiêu Hi cầm lấy ly nước rời khỏi phòng, khi hắn còn có chút do dự thì Lục Ngọc Hùng đã trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Chiêu Hi, chúng ta cùng đi thôi.
Cùng đi, đây chính là tỏ thái độ, Tôn Chiêu Hi hiểu Lục Ngọc Hùng muốn mình tỏ thái độ. Tuy hắn cũng không thích thú gì, nhưng lúc này bất đắc dĩ không còn lựa chọn nào khác. Hắn trầm mặc giây lát, sau đó dùng giọng vò sứt rồi mẻ nói:
- Tốt, chúng ta cùng đi.
Khi hai người Tôn Chiêu Hi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, đúng lúc thấy Lý Quý Niên đang ngồi nói chuyện với bí thư Vương. Lục Ngọc Hùng nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người, thế là trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Bí thư Vương, chủ tịch Lý, hai người chúng tôi vì nói vài chuyện nên đến muộn.
Khi hai người Lục Ngọc Hùng đi đến cửa thì Lý Quý Niên cũng đã đưa mắt nhìn sang, sao hắn không rõ hai người này đi đến cùng nhau là biểu đạt một loại thái độ, chính là chúng tôi cùng nhau khiêu chiến, cũng không cần tị hiềm.
Tuy Lý Quý Niên đã tiếp cận Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không vạch trần điều này, chỉ cười cười mà không nói gì.
Vương Tử Quân cũng hiểu ý hai người, hắn cười khẽ một tiếng nói:
- Hai các anh không đến muộn, chủ tịch Lý ở gần tôi nên đến sớm hơn. Nếu như hai anh cảm thấy vì đường xa mới để cho chủ tịch Lý đến trước, như thế có thể yêu cầu chủ tịch Lý mời khách, tất nhiên tôi cũng thuận tiện có thể tham gia uống vài ly.
Vương Tử Quân nói rất nhẹ nhàng từ tốn, giống như là Lục Ngọc Hùng đến chậm là có ý gì vậy.
- Ha ha ha, bí thư Vương, nếu anh muốn tôi mời khách, như vậy tôi sẽ mời, căn bản cũng đừng nên tìm lý do như vậy, rõ ràng là rút máu của tôi, còn ép tôi phải nai lưng chịu tội.
Lý Quý Niên cũng cười cười, sau đó mở miệng nói với Vương Tử Quân.
Lục Ngọc Hùng cười khan hai tiếng, sau đó ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân. Lúc này hắn thật sự có chút sảng khoái, những ngày gần đây luôn bị Vương Tử Quân làm cho kinh hoảng, lần này tuy mở miệng nói ra một lời có chút mạo phạm, thế nhưng hắn lại sinh ra cảm giác rất thoải mái.
Chỉ là Lục Ngọc Hùng không biết tâm tính này đại biểu cho cái gì, hắn vốn là một người cực kỳ khí độ và kiêu ngạo ở thành phố La Nam, bây giờ lại vui vẻ sung sướng vì một trò vặt vãnh, cảm giác vui vẻ này hiện lên vẻ mặt làm cho người ta phải suy xét, sau đó có thể tìm ra được nhiều vấn đề.
Lý Quý Niên thật sự là người thích chú ý xem xét, hắn nghĩ đến tình huống trước kia Lục Ngọc Hùng áp chế mình, bây giờ khóe miệng lộ ra nụ cười nhạo.
- Bí thư Vương, ngài triệu tập đám thuộc hạ chúng tôi lại đây có gì cần phân phó sao? Không phải là ép chủ tịch Lý phải mời khách đấy chứ?
Không chờ Lý Quý Niên mở miệng, Lục Ngọc Hùng đã nở nụ cười trêu chọc nói.
Lý Quý Niên cười cười, cũng căn bản giống như không chú ý đến tình huống Lục Ngọc Hùng cướp lời của mình. Hắn chỉ đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, để xem vị bí thư thị ủy này rốt cuộc có điều gì cần phổ biến.
- Hôm nay tôi tìm ba vị chủ yếu là mở một cuộc hội ý, lát nữa chúng ta sẽ tổ chức hội nghị thường ủy để thảo luận về chuyện này.
Vương Tử Quân tiếp nhận điếu thuốc từ Lục Ngọc Hùng, sau đó hắn cười cười nói tiếp:
- Vừa rồi bí thư Nhất Phong gọi điện thoại đến, anh ấy đánh giá rất cao phương pháp cải cách nhân sự của thành phố La Nam chúng ta, yêu cầu chúng ta cần đẩy mạnh thử nghiệm, chăm chú cơ sở thực tế, tổng kết được mất, sau đó nhanh chóng mở rộng ra toàn tỉnh. xem tại TruyenFull.vn
Lục Ngọc Hùng vừa châm điếu thuốc thì bàn tay khẽ run, thiếu chút nữa thì điếu thuốc rơi xuống đất. Nếu như nói Hứa Tiền Giang đến là cho ra đòn cảnh cáo, như vậy lúc này bí thư Hào đến rõ ràng là một cây búa tạ đập lên đầu hắn.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, lời nói của lão là chỉ thị cao nhất ở tỉnh Sơn Nam. bây giờ bí thư Hào lại cho ra lời khẳng định với phương án nhân sự của Vương Tử Quân, như vậy rõ ràng chính Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi lần này xem như đã bị lãnh đạo tỉnh ủy chối bỏ.
Sao có thể như vậy? Chính mình vốn đã mất hết người của mình sau sự kiện đánh giá dân chủ lần này, vì sao sự việc thế này lại đổ lên đầu mình?
- Bí thư Nhất Phong cực kỳ coi trọng chuyện này, sau khi khẳng định công tác của thành phố La Nam chúng ta, còn tỏ vẻ sẽ tự mình đến thành phố La Nam. Điều này thật sự là chuyện lớn với thành phố La Nam chúng ta, vì thế chúng ta phải làm sao cho tốt, chứng thực thật tốt.
Vương Tử Quân vẫn dùng giọng trầm ấm nói, thế nhưng những lời thế này rơi vào trong tai từng người lại cho ra những cảm thụ khác nhau.
Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố La Nam, hắn hầu như giơ hai tay tán thành sự kiện này. Dù sao thì đây cũng là sự kiện nở mày nở mặt, bí thư Hào Nhất Phong có thể đến thành phố La Nam nghiên cứu thị sát, như vậy rõ ràng là cực kỳ coi trọng công tác ở thành phố La Nam.
Lý Quý Niên căn bản không thể nào tranh chấp với Vương Tử Quân ở thành phố La Nam, thế nhưng nếu bây giờ hắn có thể quen mặt với bí thư Nhất Phong, như vậy cũng có lợi ích không nhỏ cho tình huống được đề bạt sau này.
Tôn Chiêu Hi lại cực kỳ đau khổ, dù hắn là trưởng phòng tổ chức thị ủy, thế nhưng hắn lại căn bản không có chút vinh quang trong sự kiện này, khác biệt là thậm chí hắn sẽ còn bị lãnh đạo coi là điển hình phản diện để tiến thêm một bước phê bình. Nhưng như vậy thì thế nào? Hắn cũng không thể nói tôi vốn muốn ủng hộ bí thư Vương, thế nhưng vì có liên quan đến con trai mà không thể không làm như vậy...
" Không nên hối hận! "
Không biết vì sao khi những chữ này xuất hiện trong đầu thì vẻ mặt Tôn Chiêu Hi thật sự càng thêm ảm đạm.
- Bí thư Lục, trưởng phòng Tôn, hai người các anh là những cán bộ lãnh đạo chủ quản của công tác tổ chức thành phố La Nam, công tác tổng kết kinh nghiệm của sự kiện lần này là một nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang, tôi sẽ giao cho hai anh. Tôi tin tưởng với năng lực công tác của hai anh, tuyệt đối sẽ không làm cho thị ủy phải thất vọng.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc rồi nói.
Tổng kết kinh nghiệm cải cách nhân sự lần này giao cho hai người mình? Lục Ngọc Hùng thật sự cảm thấy huyệt thái dương của mình có hơi nhói. Vừa rồi hắn cảm thấy thật sự ngột ngạt, bây giờ lại sinh ra cảm giác thật sự rất muốn mắng người. Con bà nó, anh ép người ta phải làm ra sự việc ca tụng công đức cho chính mình thì cũng không đáng nói, anh là bí thư thị ủy, cũng không thể ép người quá đáng như vậy được. Cho dù chúng tôi thất bại thảm hại ở sự kiện này, thế nhưng anh cũng không nên chơi hai người chúng tôi như vậy. Hai người chúng tôi đã thất bại, sao còn phải đứng ra làm tổng kết kinh nghiệm cho ngài?