Đổng Trí Tân cảm thấy lúc này mình nên tỏ thái độ với Vương Tử Quân, dù là tùy tiện nói gì đó cũng được. Tuy hắn là người có tính tình quật cường thế nhưng cũng không phải hạng người ngu ngốc, hắn hiểu rõ quy củ chính trị, nhưng lúc này hắn thật sự không biết nói gì cho phải.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Đổng Trí Tân rồi cười nói:
- Chủ nhiệm Trí Tân, tôi đã hiểu rồi, những năm nay anh công tác trong phòng nghiên cứu chính sách căn bản chỉ là đọc báo và đọc báo, tôi cảm thấy một đồng chí khỏe mạnh như anh, nếu như cứ mãi phí hoài thời gian để xem báo, tri thức đầy bụng nhưng lại không có đất dụng võ, chẳng khác nào nhân tài không được trọng dụng, sẽ là tổn thất rất lớn cho thành phố La Nam. Tôi thấy hay là thế này, thư ký trưởng Kim hiện tại đang rất bận rộn, bọn họ đề cử vài người nhưng tôi lại không mấy hài lòng, thế cho nên lúc này tôi trưng cầu ý kiến của anh, anh xem có thể hạ mình chạy theo tôi vài ngày không?
"Chạy vài ngày?"
Đổng Trí Tân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của nó, hắn thật sự không tin vào lỗ tai mình. Trong đầu hắn luôn có ý nghĩ về tình huống Vương Tử Quân rốt cuộc sẽ sắp xếp cho mình như thế nào? Nhưng kết quả lúc này thật sự vượt quá dự đoán của hắn, dù thế nào hắn cũng không ngờ vương tử quân lại đem theo mình chạy vài ngày.
Dù vài ngày là tương đối ngắn, nhưng với lý lịch của Đổng Trí Tân, nếu như lại được phủ lên một danh hiệu, tuyệt đố sẽ là người có thể áp chế được văn phòng thị ủy. Hơn nữa Vương Tử Quân đã nói quá rõ ràng, chỉ là chạy vài ngày.
Vài ngày cũng có ý khác, đó chính là sau này trên người mình sẽ có dấu hiệu của Vương Tử Quân, chỉ cần vài ngày sau mình sẽ là người thuộc phái của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tôi phục tùng sắp xếp của ngài.
Tâm tư của Đổng Trí Tân giống như đã bị năm tháng và tuổi tác đánh cho tan nát, phai mờ không còn gì, đúng lúc này lại giống như tro tàn bừng cháy.
- Tốt, anh đi thông báo cho lãnh đạo đơn vị, chiều nay chính thức đi làm.
Vương Tử Quân cười nói với Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà cảm thấy choáng váng lơ lửng, lúc này Kim Điền Lạc còn chưa rời đi. Sau khi đóng cửa phòng lại thì Kim Điền Lạc mới dùng giọng chú ý nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi nhân viên của phòng văn thư thị ủy gọi điện thoại về báo cáo, nói rằng khi bọn họ đi đến phòng văn thư tỉnh ủy thì Giang Tiểu Vinh đã rời đi mất rồi.
- Không phải đã nhờ phòng văn thư tỉnh ủy giữ người lại sao? Thế nào lại đi mất?
Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc rồi lạnh giọng nói. xem tại TruyenFull.vn
Kim Điền Lạc cảm nhận được giọng nói lạnh lẽo và gương mặt ẩn giấu tức giận của bí thư Vương, nhưng sự kiện này hắn căn bản cũng không biết đáp án, thế cho nên cũng không dám suy đoán lung tung. Tuy bí thư còn trẻ nhưng lại không dễ dàng lừa dối, thế cho nên hắn mới mở miệng nói ra sự thật.
Sau khi không tìm được đáp án mình mong muốn từ Kim Điền Lạc, Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó đi lại hai bước trong phòng, cuối cùng khẽ nói:
- Có nhận được đơn tố cáo từ tay phòng văn thư tỉnh ủy không?
Kim Điền Lạc biết rõ Vương Tử Quân nói đến tờ đơn của Giang Tiểu Vinh nộp lên phòng văn thư tỉnh ủy, hắn biết rõ về điều này, thế cho nên mở miệng nói:
- Đã lấy về.
- Vậy thì tốt, anh nói phòng văn thư nhanh chóng đưa đơn tố cáo đến cho hai ban ngành là cục công an và phòng giám sát, để cho bọn họ tiến hành điều tra một lần nữa về Nhiếp Vinh Quân và sự kiện vỡ đập.
Vương Tử Quân đặt bút lên mặt bàn rồi trầm giọng nói.
Kim Điền Lạc nhìn gương mặt Vương Tử Quân, hắn móc ra một điếu thuốc, sau đó có chút do dự, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi đáng lý cũng không muốn nói, thế nhưng tôi cảm thấy cũng cần phải nhắc nhở ngài một chút. Sự việc của Nhiếp Vinh Quân liên quan đến không ít người, nếu nhấc lên chỉ sợ sẽ có nhiều người chó cùng rứt giậu, chỉ sợ tình thế sẽ vô cùng bất lợi cho ngài.
Vương Tử Quân nghe những lời tràn đầy ý nghĩa của Kim Điền Lạc mà rơi vào trầm ngâm, hắn hiểu rõ ý nghĩa lấy lòng của Kim Điền Lạc, nếu như mình mình nắm chặt sự việc này thì chỉ sợ sẽ có nhiều người gây bất lợi cho mình, trong đó có rất nhiều phương diện.
Nhưng có việc thì cần phải có người làm, hơn nữa Vương Tử Quân nếu muốn công tác ở thành phố La Nam, như vậy cũng không nên co cóng tay chân, không nên có quá nhiều tình huống cản tay. Sự kiện liên quan đến Nhiếp Vinh Quân biết đâu sẽ là điểm đột phá, cho dù khó khăn cũng phải làm cho triệt để, phải làm cho rõ ràng, số phải chết sẽ chết.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chó cùng rứt giậu mới tốt, sợ nhất là có nhiều thứ che giấu quá sâu, anh nói xem có đúng không?
Kim Điền Lạc nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Vương Tử Quân, hắn không tiếp tục mở lời khuyên nhủ. Hắn biết lúc này dù mình có nói gì cũng là vô dụng, vị bí thư trẻ tuổi kia bây giờ có thể nói là đã hạ quyết tâm rất lớn rồi.
- Thư ký trưởng Kim, anh là cán bộ lão thành của thành phố La Nam, anh cảm thấy cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung là người thế nào?
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi Kim Điền Lạc.
Điếu thuốc trên tay Kim Điền Lạc đã cháy hơn phân nửa, hắn khẽ gạt tàn rồi trầm ngâm giây lát, sau đó nói:
- Bí thư Vương, cục công an là nơi mực nước rất sâu.
Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt đầu cúi xuống xem xét văn kiện. Kim Điền Lạc thấy Vương Tử Quân không tiếp tục lên tiếng thì định chuẩn bị rời đi, lúc này đột nhiên Vương Tử Quân nói:
- Thư ký trưởng Kim, chút nữa anh gọi điện thoại cho chủ tịch Trình, nói là chiều nay tôi muốn đến hội đồng nhân dân thăm hỏi một chuyến.
"Thăm hỏi?"
Kim Điền Lạc nghe hai chữ có ý nghĩa sâu sắc này mà trong lòng không khỏi run lên, hắn biết rõ Vương Tử Quân mở lời hẹn ước sẽ không đơn giản như vậy.
Đổng Trí Tân mặc một bộ tây trang nhìn qua trẻ hơn trước kia cả chục tuổi, lúc này hắn ngồi lên chiếc xe Santana số một thị ủy, một cảm giác đã biến mất từ lâu chợt kéo về tràn ngập trong đáy lòng.
Sau này Đổng Trí Tân sẽ tiến vào trong trung tâm quyền lực của thành phố La Nam, dù chức vụ thư ký này không biết sẽ làm trong bao lâu, thế nhưng hắn xác định chỉ cần mình theo sát bí thư Vương trẻ tuổi ngồi phía sau xe, như vậy con đường chính trị của mình sẽ tiến vào mùa xuân tươi đẹp, trăm hoa nở rộ, chim chóc cất tiếng hót vang, cực kỳ rực rỡ.
- Trí Tân, lát nữa anh không cần mở cửa xe cho tôi, tôi cũng không phải không có tay, cũng không đến mức quan liêu như vậy.
Vương Tử Quân ngồi phía sau chợt khẽ lên tiếng.
- Bí thư Vương, lúc này tôi là thư ký của ngài, như vậy phải làm tốt công tác của một thư ký.
Đổng Trí Tân nghiêng đầu sang chỗ khác dùng giọng tươi cười nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Đổng Trí Tân thì khoát tay áo nói:
- Chủ nhiệm Trí Tân, tôi sở dĩ cho anh chạy theo tôi, cũng không phải muốn anh làm những việc lặt vặt này. Anh cũng đừng gò ép chính mình, tôi cần biết rõ về tình huống của thành phố La Nam, lại cần người có khả năng và có ý nghĩ.