Vương Tử Quân cười cười với vợ rồi nói: - Tiểu Bắc, ông hy vọng chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc, em nên làm tấm gương tốt cho con, không nên để con cái bị ảnh hưởng.
Mạc Tiểu Bắc trừng mắt với Vương Tử Quân rồi quệt miệng đồng ý, biểu hiện này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất vui mừng, vì vợ hắn càng ngày càng là một người phụ nữ quyến rũ.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau, Mạc Tiểu Bắc chợt nói: - Em đã là phó giám đốc thư viện, thái độ của người ta với em không còn giống như trước, vì những ngày trước có đồng sự có quan hệ không tệ với em chợt trở nên lãnh đạm.
- Điều này là bình thường, vài ngày sẽ quen mà thôi. Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ chuyện trong quan trường, thế nên tranh thủ nói lời khuyên với Mạc Tiểu Bắc.
- Em không quan tâm đến những điều này, chủ yếu là vài người có quan hệ bình thường luôn muốn đến nhà một chuyến, nó là muốn biết nhà mình, ngay cả giám đốc thư viện cũng ồn ào như vậy. Mạc Tiểu Bắc có vài phần phiền não: - Em cảm thấy rất phiền vì chuyện này.
Vương Tử Quân hiểu rõ tính tình của Mạc Tiểu Bắc, chỉ cần là nàng không muốn thì căn bản là bỏ qua, rất ít quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Bây giờ Mạc Tiểu Bắc vì chuyện nhỏ nhặt này mà tỏ ra phiền não, chẳng lẽ vợ mình đã đổi tính?
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn khẽ hôn lên hai hàng chân mày của vợ, sau đó mới cười nói: - Tiểu Bắc, nếu em không thích thì cứ từ chối là được.
- Em đã từ chối nhiều lần thế nhưng càng như vậy thì bọn họ càng hăng say, em không phải là người sống trên không trung, cũng không muốn mang tiếng không biết đối đãi với người. Mạc Tiểu Bắc bất lực dựa lên bờ vai của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn hiểu đây là một thái độ bình thường trong quan trường, lãnh đạo càng không cho thì cấp dưới càng hăng hái. Tuy Mạc Tiểu Bắc là phó giám đốc thư viện cũng không phải làm gì nhiều, thế nhưng dù thế nào thì nàng cũng là một phó giám đốc, thư viện tỉnh giống như là địa bàn của nàng.
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói: - Nếu như bọn họ muốn đến nhà, như vậy em cho bọn họ đến một chuyến là được.
Mạc Tiểu Bắc trầm ngâm giây lát, nàng định hỏi thêm vài câu xem thời gian nào là phù hợp, đúng lúc này điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Vương Tử Quân cầm điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, vẻ mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng.
Sầm Vật Cương gọi điện thoại đến, lúc này bí thư Sầm gọi đến, có phải là có chuyện gì xảy ra không? Phải biết rằng hôm nay hai người bọn họ đi chung với nhau, nếu có gì đã sớm nói cả rồi.
Vương Tử Quân nghe điện thoại rồi chủ động nói: - Bí thư Sầm, tôi là Vương Tử Quân, ngài gọi điện thoại có phải có chỉ thị gì không?
- Cũng không có chỉ thị gì, chủ tịch Tử Quân, bây giờ anh đã đi nghỉ chưa? Sầm Vật Cương nói rất bình thản, điều này làm cho người ta khó thể liên hệ giọng nói này với hình tượng cường thế của bí thư Sầm.
Tuy Vương Tử Quân bây giờ cảm thấy điều quan trọng nhất của mình là ôm vợ con vào lòng rồi ngủ một giấc, mặc kệ mưa gió xuân thu ở bên ngoài, thế nhưng Sầm Vật Cương dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy, hơn nữa những lời khách khí vừa rồi chỉ là khách sáo một chút thôi.
Dù bây giờ Vương Tử Quân đã đi nghỉ thì cũng phải thức dậy, huống hồ bây giờ hắn còn chưa đi ngủ: - Bí thư, tôi còn chưa đi ngủ, ngài đã đi nghỉ chưa?
- Tôi bây giờ có chút ngủ không yên, thế nên mới đi ra ngoài dùng cơm, nếu anh không có chuyện gì khẩn cấp, hai người chúng ta tâm sự một chút. Sầm Vật Cương nói mang theo nụ cười thản nhiên.
Vương Tử Quân biết rõ tình huống này dù thế nào thì mình cũng khó tránh thoát được, thế là hắn cười nói: - Bí thư thật sự là hiểu cho nổi khổ của tôi, vừa rồi tôi còn định nhờ Tiểu Bắc làm cho bát mỳ, bây giờ thì quá tốt, cứu tinh là ngài đã đến.
- Được rồi, tôi chờ anh. Sầm Vật Cương căn bản rất vui với lời nói của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi sẽ đi qua ngay.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi khẽ nói với Mạc Tiểu Bắc: - Bí thư Sầm gọi điện thoại đến, nói là muốn uống với anh vài ly, anh không đi không được, em cứ nghỉ ngơi trước, anh sẽ về ngay.
Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân chuẩn bị thay quần áo đi ra ngoài, nàng dùng giọng bất mãn lầm bầm: - Sầm Vật Cương này đúng là quá điệu bộ, trước đó vài ngày khi anh còn là quyền chủ tịch tỉnh thì không có biểu hiện gì, bây giờ lại ra vẻ mời anh dùng cơm.
Mạc Tiểu Bắc đến bây giờ cũng không phải là người thích thù oán một ai đó, bây giờ nàng sở dĩ phàn nàn như vậy cũng vì có lý do, đó là nàng đang muốn hưởng thụ tình cảm của chồng, thế nhưng Sầm Vật Cương lại gọi điện thoại điều Vương Tử Quân đi, điều này làm cho nàng cảm thấy rất bất mãn.
Vương Tử Quân vỗ vỗ bàn tay của Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn đi ra khỏi nhà. Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ lời phàn nàn của vợ. Hắn có chút bất ngờ vì tình huống Sầm Vật Cương mời cơm, lại cảm thấy nó nằm trong dự đoán. Lúc này mối quan hệ giữa hắn và Sầm Vật Cương căn bản đã lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Khi Vương Tử Quân còn là quyền chủ tịch tỉnh, Sầm Vật Cương căn bản chỉ là ứng phó vài câu với hắn mà thôi, vì khi đó Sầm Vật Cương căn bản không xem trọng hắn. Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương chủ động mời cơm, đó là một phương án tỏ thái độ.
Ngẩn đầu phải có thực lực và cả dũng khí, sau gần một năm mưa gió ở Mật Đông, Vương Tử Quân đã biểu hiện ra năng lực và sức ảnh hưởng không kém Sầm Vật Cương. Nếu Sầm Vật Cương muốn tiếp tục đẩy con thuyền Mật Đông vượt sóng gió ra khơi, như vậy không thể không quan tâm đến một người là phó thuyền trưởng như Vương Tử Quân.
Gió bên ngoài có hơi lạnh, Vương Tử Quân đi ra khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy, nhân viên cảnh vệ của khu nhà thường ủy tỉnh ủy thấy Vương Tử Quân đi đến thì càng hoảng sợ, thế là nhanh chóng tiến lên bắt chuyện. Người này bị Vương Tử Quân ngăn lại, hắn biết mình đi ra ngoài cần phải đăng ký, thế là cười cười chỉ vào nhà hàng bên kia đường rồi nói: - Tôi đi ăn một chút.
Vương Tử Quân đi vào trong nhà hàng thì bên trong đã lạnh tanh, thế nhưng ông chủ vẫn đứng đó rất tinh thần. Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì người này nhanh chóng tiến lên: - Chào chủ tịch Vương, bí thư Sầm đang chờ anh ở sảnh Như Ý.
Đại sảnh Như Ý, Vương Tử Quân khẽ cười gật đầu với ông chủ nhà hàng, sau đó cất bước đi về phía đại sảnh Như Ý.
Đại sảnh Như Ý thật ra chỉ là một phòng, bên trong sắp đặt rất sạch sẽ, trên bàn trong phòng có một cặp chén, có vài món ăn nhẹ.