- Tử Quân, chuyện này tôi có thể nói với bí thư Nhất Phong, thế nhưng tôi cũng không dám cam đoan với cậu, dù sao thì phương diện nhân sự phải được thông qua hội nghị thường ủy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, vấn đề của mình rõ ràng làm cho người ta cảm thấy khó khăn, Thạch Kiên Quân cũng chỉ có thể nói được như vậy mà thôi. Vương Tử Quân biết rõ ở sự kiện này thì Thạch Kiên Quân căn bản không có quyền quyết định, dù sao hắn cũng là chủ tịch tỉnh, mà quyền nhân sự chủ yếu lại nằm trong tay của bí thư Hào Nhất Phong.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn rất bội phục vẻ bình tĩnh ung dung của Thạch Kiên Quân. Người lăn lộn quan trường lâu năm thì gặp phải chuyện gì đó đầu tiên là không nên sợ hãi, sau đó tìm cách tránh khỏi mũi nhọn, kim thiền thoát xác, một chiêu này thật sự rất cao sâu.
- Cám ơn chủ tịch Thạch, còn có một việc tôi cần phản ánh với chủ tịch, đó là phòng tổ chức tỉnh ủy trưng cầu ý kiến của tôi về đồng chí Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, tôi phản đối ý kiến này. Tôi cảm thấy đồng chí Lục Ngọc Hùng là người có vấn đề, kính xin lãnh đạo tỉnh ủy chú ý phân công.
- Cậu có chứng cứ gì không?
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân khẽ động, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
- Không, nếu có thì tôi đã sớm báo cáo cho tỉnh ủy. Nhưng gần đây chúng tôi xét xử một vụ án tham ô, người có liên quan đến vụ án thường tới lui thân mật với bí thư Lục.
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi nói.
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân chợt trở nên ảm đạm, không có chứng cứ thì cũng như không, đồng thời sinh ra chút hoài nghi về tính giác ngộ chính trị của Vương Tử Quân. Người cán bộ thanh niên này tuy còn trẻ nhưng phương diện đối nhân xử thế lại cực kỳ mạnh mẽ, lời nói cũng cực kỳ có nghệ thuật, dù có nham hiểm thế nào thì lời nói cũng cực kỳ ẩn giấu, vì sao hôm nay lại hóa thành một khẩu súng, cứng nhắc như vậy?
Chẳng lẽ những sự việc không liên quan đến mình thì không sao, có liên quan thì sẽ loạn ra sao? Vị trí chủ tịch thành phố làm cho Vương Tử Quân phải lo sợ, thế cho nên mới làm ra những hành vi như vậy à?
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Thạch Kiên Quân trầm giọng nói:
- Bí thư Tử Quân, nếu không có chứng cứ thì không nên nói này nọ. Chúng ta tuy không buông tha cho những phần tử hủ bại, thế nhưng cũng phải biết bảo vệ cho đồng chí của mình.
Vương Tử Quân thấy đã đạt đến hiệu quả như mình mong muốn, thế là hắn lên tiếng chặn lại:
- Cám ơn chủ tịch Thạch, tôi luôn không che đậy miệng trước mặt ngài, tôi sẽ chú ý ở phương diện này. Sở dĩ tôi nói với ngài như vậy, chình là vì tôi thắm thiết hy vọng tỉnh ủy có thể cho ra một quyết sách chính xác ở phương diện phân phối ban ngành ở thành phố La Nam.
- À, xuất phát điểm của cậu là tốt nhưng cậu nhất định phải chú ý phương pháp. Đặc biệt có một điều cậu nên chú ý, chính là tuyệt đối không hành động theo cảm tính.
Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, hắn cũng không lập tức bỏ đi, hắn cất bước đi về phía khu văn phòng tỉnh ủy. Lần này hắn đến báo cáo với Thạch Kiên Quân và Hứa Tiền Giang, sở dĩ hắn nói ra những lời như vậy, thực tế đều ẩn giấu tâm ý của mình.
Hào Nhất Phong chèn ép Vương Tử Quân, điều này làm cho hắn phẫn nộ, hắn là hạ cấp thì giống như chỉ có thể yên lặng thừa nhận. Nhưng hắn biết rõ ràng, dù hắn thừa nhận cũng không được, có những người cần phải bị phản kích đánh thật mạnh vào mặt, phải làm cho đối phương đau đến mức há hốc miệng, như vậy hắn mới nhớ kỹ bài học lần này.
Thật sự phải là như vậy, đó là ý nghĩ đã có từ lâu trong đầu Vương Tử Quân, khi vị trưởng phòng xây dựng kia có liên quan đến vụ án, càng làm cho ý nghĩ này bùng phát trong đầu hắn.
Người làm việc không thể nào nắm chắc một trăm phần trăm, hơn nữa dù thất bại thì tổn thất với Vương Tử Quân cũng là cực kỳ có hạn, nhưng nếu thành công thì tiền lời là rất lớn.
Vì vậy lần này Vương Tử Quân phải làm.
Lưu Truyền Thụy không có mặt trong phòng làm việc, Vương Tử Quân chỉ có thể tiến hành báo cáo qua điện thoại với Lưu Truyền Thụy. Hắn cũng nói ra những lời giống như đã nói với chủ tịch Thạch Kiên Quân, thế là nhận lấy những lời dạy bảo mạnh mẽ từ bí thư Lưu.
Tất nhiên Lưu Truyền Thụy cũng trấn an Vương Tử Quân, nói là dù cho Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố, anh vẫn là bí thư thị ủy. Bây giờ tình thế mới đã được mở ra ở thành phố La Nam, điều anh cần làm là ổn định, chỉ có ổn định mới đẩy thành phố La Nam tiến xa hơn.
Vương Tử Quân hiểu Lưu Truyền Thụy đang nói ra những lời vàng ngọc, nhưng chỉ là một tình huống bị hại nho nhỏ lại kiếm được thành công lớn, điều này thật sự quá mức dụ hoặc đối với hắn, thế cho nên càng làm hắn có quyết tâm.
Phòng làm việc của Hào Nhất Phong cũng không dễ dàng đi vào, Vương Tử Quân vốn không thể nào đối phó với Hào Nhất Phong, vì vậy dưới tình huống không có hẹn trước, Hào Nhất Phong căn bản không giống như Thạch Kiên Quân có thể nể mặt mà cho mời Vương Tử Quân.
Dưới tình huống không được gặp bí thư Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ...
Hào Nhất Phong đang ngồi trong phòng nghe trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang nói về sự kiện tiếp nhận báo cáo của Vương Tử Quân, lão không ngờ Vương Tử Quân lại thẳng thừng bày tỏ ý kiến không đồng ý như vậy.
Khi Hào Nhất Phong nghe Hứa Tiền Giang nói Vương Tử Quân căn bản tỏ thái độ kiên quyết yêu cầu tỉnh ủy cẩn thận khi sử dụng Lục Ngọc Hùng, thế là gương mặt lão trở nên âm trầm, bàn tay giữ chặt ly trà, lại trầm giọng nói với Hứa Tiền Giang:
- Lúc này có một vài đồng chí coi trời bằng vung, cảm thấy mình có chút thành tích thì lên mặt, sự kiện này căn bản là không xong.
Hứa Tiền Giang gật đầu nói:
- Bí thư Nhất Phong nói đúng, nhưng đồng chí bí thư Vương Tử Quân phản ứng quá dữ dội, chúng ta có nên suy xét ý kiến của thành phố La Nam hay không?
Tuy Hứa Tiền Giang biết rõ sự việc này căn bản không thể nào suy xét ý kiến của thành phố La Nam, thế nhưng lão là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, có một vài lời cũng nên nói ra.