Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh Triệu đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó mới hạ thấp âm thanh nói:

- Có động tác mới là lạ, tôi nghe nói những ngày qua Chu Tiến Liên luôn chạy về phía chủ tịch và bí thư tỉnh, nhìn giống như là muốn tố cáo ai đó vậy.

- Hừ, tố cáo cái gì, bí thư Vương nói không sai, anh mở miệng nói một câu mình làm sai thì xem như mọi việc đã xong, không phải chịu trách nhiệm gì nữa sao? Chấp pháp mà phạm pháp, phải truy cứu trách nhiệm mới được. Chẳng lẽ Chu Tiến Liên còn muốn được lãnh đạo khen ngợi vì đã biết sửa sai sao? Thật sự là đáng chê cười.

Tuy không tiếp xúc nhiều với bí thư Vương, thế nhưng bí thư Vương dù sao cũng là lãnh đạo đơn vị, thế cho nên Tiểu Lưu căn bản là có hảo cảm với bí thư Vương hơn Chu Tiến Liên.

Anh Triệu khẽ vỗ vỗ lên vai của Tiểu Lưu, sau đó nói:

- Cậu em, nói thì là như vậy, thế nhưng Chu Tiến Liên căn bản là có bản lĩnh rất lớn. Tôi nghe nói hắn đã đẩy chỉ thị của bí thư Vương lên đội cao mới, đó là đả kích tính tích cực công tác của nhân viên chấp pháp, hơn nữa bây giờ có nhiều phương diện công tác của đơn vị của bọn họ phải dừng lại.

- Đả kích tính tích cực công tác của nhân viên chấp pháp sao?

Tiểu Lưu rõ ràng không nghĩ đến phương diện này, hắn chợt dùng giọng kinh ngạc nói.

- Đây là chuyện trên người của người ta, không phải thích nói sao thì nói được.

Anh Triệu hếch miệng lên dùng giọng khinh thường nói.

- Có lãnh đạo giúp đỡ hắn sao?

Tiểu Lưu dùng giọng nghi hoặc hỏi anh Triệu.

- Cái này còn chưa thể nói cho rõ được.

Anh Triệu càng hạ thấp âm thanh:

- Cậu cũng không phải không biết Chu Tiến Liên là thuộc hạ cũ của chủ tịch Chử, nếu hắn lên tiếng kêu khổ thì chỉ sợ chủ tịch Chử sẽ mở miệng. Nếu có chủ tịch Chử tham gia, chỉ sợ sẽ là khoảng thời gian không dễ chịu của bí thư Vương.

- Không phải còn bí thư Diệp sao?

Tiểu Lưu chợt có chút gấp gáp, hắn căn bản là có hảo cảm với bí thư Vương, cũng không hy vọng bí thư Vương té ngã trên lĩnh vực của mình. Tuy hắn tham gia công tác chưa lâu, thế nhưng lại biết rõ đây là thời điểm quan trọng của bí thư Vương, nếu như chưa kịp ra tay đã bị cấp dưới đánh vào mông, như vậy sẽ chẳng còn được mấy thể diện đối với đám đơn vị lệ thuộc của mình.

Nếu lãnh đạo căn bản không còn uy tín với đơn vị cấp dưới, như vậy sẽ càng khó triển khai mở rộng công tác. Tiểu Lưu nghĩ đến tình cảnh của vị bí thư tiền nhiệm của ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, hắn không khỏi cảm thấy có chút ảm đạm.

- Bí thư Diệp có thái độ gì, chúng ta nào đoán được?

Anh Triệu nói, sau đó lấy bút hý hoáy trên mặt giấy, lại khẽ lên tiếng:

- Được rồi, chúng ta cũng nên giữ cho lòng dạ thanh thản, hôm nay cục công an mời khách, cậu đi với tôi.

- Ôi, anh Triệu, cảm ơn anh, tôi không muốn đi.

Tiểu Lưu cầm lấy văn kiện trên bàn, hắn cố gắng làm ra vẻ chăm chỉ công tác.

- Thế nào, lại cãi nhau với bạn gái sao? Tôi nói cho cậu biết, phụ nữ thích nói ngọt, thích mềm không thích cứng. Đi thôi đi thôi, lúc này đám anh em trong cục công an nói có vài đóa hoa cảnh sát tham gia, quen biết một chút cũng tốt, biết đâu chuyện trăm năm sẽ được giải quyết vào lúc này?

Anh Triệu rất muốn Tiểu Lưu đi với mình, thế cho nên mới nói ra những lời như vậy. Vì hoa hồng cũng cần phải có lá xanh, nếu như có một người đi theo thì uy thế lãnh đạo của hắn sẽ tăng lên vài phần.

Tối hôm nay Tiểu Lưu cũng không có việc gì, hắn do dự một chút rồi lại lắc đầu:

- Anh Triệu, hay là chính ngài đi thôi, tôi không đi đâu, lần trước ăn cơm với vài người của cục công an mà tôi cảm thấy không thoải mái. Nhìn vẻ mặt hất hàm sai khiến của bọn họ, giống như bọn họ là đơn vị thượng cấp của chúng ta vậy.

- Được rồi, được rồi, đừng so đo như vậy, những người này có tình huống công tác đặc thù, quen biết nhiều thì có thêm nhiều đường để đi thôi.

Anh Triệu vẫn tiếp tục mở miệng không ngừng nghỉ.

Khi Tiểu Lưu chuẩn bị lên tiếng thì tiếng bước chân vang lên, hắn nhìn ra ngoài rồi vội vàng bày ra bộ dạng chuyên chú công tác. Anh Triệu ngồi ở đối diện cũng bắt đầu chăm chú ghi chép nhưng dư quang khóe mắt lại nhìn ra bên ngoài.

Dưới ánh mắt của anh Triệu, bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân đang đi qua hành lang. Dù không thấy rõ vẻ mặt của bí thư Vương, thế nhưng anh Triệu vẫn phải vội vàng cúi đầu.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ căn bản không thể nào biết được suy nghĩ của hai nhân viên văn phòng ủy ban tư pháp, trong đầu hắn nghĩ đến những báo cáo tình huống vài ngày qua của Du Giang Vĩ.

Chu Tiến Liên kia bây giờ đang nhảy múa rất hăng say, liên tục chạy đi kêu oan, căn bản không có ý chứng thực chỉ thị của mình.

Hạ cấp không chứng thực chỉ thị của thượng cấp, đây rõ ràng là một lời khiêu chiến với quyền uy của lãnh đạo. Lúc này Chu Tiến Liên đã đẩy khiêu chiến lên mức cực đại, vì vậy mà cả tỉnh Nam Giang đều biết Chu Tiến Liên đang tiến hành chơi trò lật cổ tay với bí thư ủy ban tư pháp vừa đến nhận chức.

Nếu như Vương Tử Quân thua trong trận chiến không tiếng động này, như vậy sẽ là đả kích rất lớn đến uy tín của lãnh đạo. Dù sao thì tòa án cũng không phải là đơn vị mạnh nhất trong bốn bộ ban ngành công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án của ủy ban tư pháp, nếu như Vương Tử Quân không thu phục được Chu Tiến Liên, như vậy vị trí chỉ còn lại con bù nhìn mà thôi.

Tuy nhiều người căn bản không mở miệng, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ đám người kia đang đứng bàng quan trợ giúp. Người khác căn bản không muốn có thêm một mẹ chồng trên đầu, biện pháp hữu hiệu nhất chính là chờ mẹ chồng còn chưa dựng lên được uy nghiêm của mình thì trực tiếp đánh ngã xuống đất là xong.

- Bí thư Vương, vừa rồi cục công an vừa gọi điện thoại đến, nói là cục trưởng Chân sáng hôm nay có hội nghị quan trọng cần về thủ đô tham gia, thế cho nên nói lời xin nghỉ.

Du Giang Vĩ cúp điện thoại của Vương Tử Quân, hắn báo cáo với Vương Tử Quân bằng vẻ mặt rất khó coi.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt đầy ý nghĩ sâu xa nhìn Du Giang Vĩ, sau đó gật đầu không nói lời nào, trực tiếp leo lên xe.

Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của bí thư Vương, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Hắn thấy hôm nay bí thư Vương không nên đi đến kiểm tra giám sát cục công an tỉnh, vì cục trưởng Chân mặc dù không công khai tiến lên tham chiến, thế nhưng lại giữ thái độ không mặn không nhạt với bí thư Vương.

Thật ra khi Chu Tiến Liên vung tay làm loạn, chạy vạy khắp nơi thì bí thư Vương Tử Quân nên chủ động đến tìm bí thư Diệp để tranh thủ sự giúp đỡ, như thế mới có thể đứng vững gót chân.

Nhưng bây giờ vài ngày trôi qua mà Vương Tử Quân căn bản không đến gặp bí thư Diệp, cũng chưa từng nói điều gì, giống như sự việc chưa từng phát sinh. Chu Tiến Liên bên kia chỉ cần đơn giản không quan tâm đến chỉ thị của Vương Tử Quân, tiếp tục như vậy thì sự việc căn bản sẽ không thể giải quyết, có lẽ sẽ có nhiều người chê cười Vương Tử Quân, chờ Vương Tử Quân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK