- Là ai đề xướng các anh đến Nam Giang học tập vậy? Vương Tử Quân nhấp một ngụm trà rồi khẽ hỏi Đảng Hằng.
Đảng Hằng lần này đến tỉnh Nam Giang chính là một hoạt động trao đổi học tập của phòng tổ chức tỉnh ủy Sơn Nam, đi theo hắn còn có các vị trưởng phòng tổ chức thị ủy trong tỉnh, còn có cả trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy dẫn đội ngũ. Người dẫn đội ngũ tổ chức tỉnh Sơn Nam đến Nam Giang chính là lãnh đạo mới của khối tổ chức tỉnh, là Lý Dật Phong.
- Là trưởng phòng Lý đề nghị. Đảng Hằng cũng không giấu diếm Vương Tử Quân ở sự kiện này, hắn vừa đến Nam Giang thì nhanh chóng tìm đến báo danh với Vương Tử Quân. Thứ nhất là cùng lãnh đạo gặp mặt sau thời gian dài không liên hệ, trong lòng có vài phần tưởng niệm; thứ hai chính là đến báo cáo tư tưởng với Vương Tử Quân, nói rõ những ý nghĩ và mục đích của đoàn tỉnh Sơn Nam khi đến học tập trao đổi kinh nghiệm lần này, cũng để cho trưởng phòng Vương dễ dàng chuẩn bị.
Lý Dật Phong cũng xem như là một người quen mà Vương Tử Quân sớm tiếp xúc ở tỉnh Sơn Nam. Khi hắn đi vào Sơn Nam thì Lý Dật Phong còn là chủ tịch thành phố An Dật, sau đó trở thành bí thư thị ủy, bây giờ từ vị trí bí thư thị ủy tiến lên trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Vương Tử Quân có vài năm làm thuộc hạ của Lý Dật Phong, nhưng khi đó quan hệ giữa hắn và Lý Dật Phong là khá bình thường, sau khi Vương Tử Quân rời khỏi Sơn Nam thì mối quan hệ này dần phai nhạt.
- Vị trưởng phòng Lý kia cũng chuẩn bị cải cách nhân sự tỉnh Sơn Nam sao? Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi khẽ cười nói.
- Điều này cũng không nghe nói, nhưng tôi cảm thấy trưởng phòng Lý thật sự muốn mượn xu thế cải cách để cho ra chút điều chỉnh và thay đổi, nếu không thì khó thể nào làm vững chắc địa vị của anh ấy hiện tại. Khi mà Đảng Hằng được tôi luyện nhiều năm trên vị trí trưởng phòng tổ chức thị ủy, phương diện tiếp thu ý đồ của lãnh đạo càng được đề cao hơn. Cho dù bình phán về lãnh đạo trực tiếp thế nhưng cũng nói trúng tim đen mà không chút khiếp đảm.
Vương Tử Quân cười cười, hắn hiểu ý nghĩ của trưởng phòng Lý. Tuy tâm tư hiệu quả và lợi ích của Lý Dật Phong khá mạnh, thế nhưng ít nhất đối phương cũng đã đến Nam Giang, thế cho nên cũng thấy được đối phương có một mặt tích cực.
Thế cục ở tỉnh Sơn Nam khác biệt với Nam Giang, nhưng phương diện cải cách nhân sự căn bản là xu hướng phát triển, Lý Dật Phong muốn nhân cơ hội này để dựng lên quyền uy của mình trong tỉnh Sơn Nam, rõ ràng là một hành vi nhất cử lưỡng tiện.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, là một dãy số xa lạ trong tỉnh Sơn Nam. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó khoát tay áo với Đảng Hằng, lại cầm điện thoại lên cười nói: - Chào ngài, tôi là Vương Tử Quân.
- Ha ha ha, trưởng phòng Tử Quân, đã lâu rồi không gặp, bây giờ ngài rõ ràng là quá xuân phong đắc ý rồi. Tôi đến tìm ngài để học hỏi kinh nghiệm, tôi là Lý Dật Phong. Điện thoại vừa nối thông thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói thân mật của Lý Dật Phong.
Mặc dù khi ở tỉnh Sơn Nam không có nhiều kết giao với Lý Dật Phong, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân ở Sơn Nam, hắn lại không thể nào bất hòa khách sáo với Lý Dật Phong. Dù thế nào thì trước kia Lý Dật Phong vẫn là thượng cấp của hắn.
Lần này đám người Đảng Hằng chạy đến, Vương Tử Quân đang tổ chức công tác thi tuyển cán bộ công chức, vì vậy công tác tiếp đón đoàn người Lý Dật Phong được giao cho phó phòng thường vụ phòng tổ chức Long Điền Hỉ.
Khi nhóm người Lý Dật Phong xuống máy bay thì Vương Tử Quân có gọi điện thoại nói vài lời bày tỏ sự áy náy của mình, cũng chuẩn bị cho ngày mai gặp mặt Lý Dật Phong, không ngờ bây giờ Lý Dật Phong lại gọi điện thoại đến.
- Chào lão lãnh đạo, chúng ta thật sự đã lâu không gặp, hôm nay đáng lý ra tôi phải đến sân bay đón ngài, nhưng tạm thời có chút chuyện, bí thư Thừa Dân để tôi nắm chắc xử lý, thế cho nên kính mong ngài tha thứ cho. Vương Tử Quân ngoài miệng thì chào hỏi Lý Dật Phong, thế nhưng cũng không quên giải thích vì sao hôm nay không đi nghênh đón đối phương.
Thực tế thì chuyện nghênh đón này là thế nào, Vương Tử Quân và Lý Dật Phong căn bản đều hiểu rõ trong lòng. Trong thể chế có quy luật bất thành văn ở phương diện quy cách nghênh đón, không thể nào huy động nhân lực vượt qua được. Vương Tử Quân chăm chú giải thích như vậy chỉ là biểu hiện thái độ lấy lòng của mình.
- Trưởng phòng Vương, nhà của anh ở trong khu thường ủy tỉnh ủy có phải không? Tôi chuẩn bị đến nhà anh quấy rầy một chút, anh cũng không phải không chào đón đấy chứ? Sau khi nói đùa vài câu thì Lý Dật Phong khẽ cười hỏi.
Lý Dật Phong và Vương Tử Quân có vị trí như nhau ở hai tỉnh Sơn Nam và Nam Giang, lúc này Lý Dật Phong chủ động đến nhà thăm hỏi Vương Tử Quân, nhìn từ phương diện nào đó rõ ràng là chủ động sơn son thiếp vàng lên mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản không thể nào đồng ý, vì nếu như vậy sẽ không quá tôn trọng lão lãnh đạo của mình. Hắn cười cười nói: - Lão lãnh đạo, năm xưa tôi có thể phát triển tốt căn bản không thể nào xa rời sự giúp đỡ mạnh mẽ của ngài. Bây giờ tôi mới quay về thành phố, đang chạy về phía khách sạn, ngài cứ nghỉ ngơi một chút, mười phút sau tôi sẽ đến.
Lý Dật Phong mở miệng từ chối một phen, sau đó mới cúp điện thoại.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn nói với Đảng Hằng: - Vốn chuẩn bị về nhà uống với anh vài ly, bây giờ trưởng phòng Lý lại gọi điện thoại đến, xem ra tôi còn phải đi qua cửa ải của lão lãnh đạo trước cái đã.
Tuy Vương Tử Quân ngoài miệng nói rất thân thiết nhưng Đảng Hằng nghe và cảm thấy có chút hương vị không quan tâm. Lý Dật Phong là người mới lên làm trưởng phòng tổ chức chưa lâu, thế nhưng cũng là một người có thể dậm châm làm chấn động Sơn Nam.
Rất nhiều cán bộ cùng thời với Vương Tử Quân căn bản kính sợ Lý Dật Phong một phép, nhưng Vương Tử Quân lại không giống người thường, hắn gọi Lý Dật Phong là lão lãnh đạo cực kỳ thoải mái. Cảm giác ngang hàng càng thể hiện vị trí ngang hàng giữa Vương Tử Quân và Lý Dật Phong.
Khi Đảng Hằng chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại đi động vang lên, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thế là cười cười nói với Vương Tử Quân: - Là trưởng phòng Lý.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tỏ ý cho Đảng Hằng nghe điện thoại. Sau khi bấm nút nghe thì bên kia vang lên giọng nói của Lý Dật Phong: - Trưởng phòng Đảng Hằng, tôi là Lý Dật Phong, lát nữa trưởng phòng Tử Quân sẽ đến, tôi và anh đi ra nghênh đón.
Mặc dù là sắp xếp công tác thế nhưng lời nói của Lý Dật Phong lại có vài phần nịnh nọt, điều này làm cho Đảng Hằng cảm thấy cực kỳ hưởng thụ. Hắn chắc chắn không bước lên con thuyền của Lý Dật Phong, thế nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với đối phương. Đắc tội với lãnh đạo trực tiếp của mình là hành vi ngu dốt, huống chi Đảng Hằng là người có tâm tư kín đáo, căn bản cũng không muốn làm ra những việc lỗ mãng.
Đảng Hằng sảng khoái đồng ý, sau khi nghe Lý Dật Phong bên kia cúp điện thoại thì Đảng Hằng mới nói: - Trưởng phòng Vương, vừa mới nhận được điện thoại của trưởng phòng Lý, yêu cầu tôi cùng anh ấy đi đón ngài đại giá quang lâm.