- Chúng tôi đang liên lạc với bí thư Ngọc Hùng, bây giờ các đồng chí ở khu thường trú thủ đô đang đến bệnh viện tìm bố vợ của anh ấy, còn chưa có tin tức truyền về.
Câu trả lời của Vương Tử Quân làm cho Quách Tiên Vi không hài lòng, nhưng Quách Tiên Vi cũng biết bây giờ Vương Tử Quân cũng không thoải mái gì. Dù sao bí thư tỉnh ủy sẽ đưa đối thủ của mình đến nhận chức chủ tịch thành phố, dù là ai đặt vào hoàn cảnh này cũng sẽ không thỏa mãn.
- Đồng chí Tử Quân, anh mau liên lạc với bí thư Ngọc Hùng, nếu không ngài mai sẽ xảy ra chuyện lớn.
Quách Tiên Vi nói hết lời thì cúp điện thoại.
Vương Tử Quân ngồi đậy, hắn lấy một điếu thuốc chuẩn bị hút, nhưng khi thấy người ngủ trong phòng, hắn lại thôi không châm lửa.
- Anh muốn hút thì cứ hút, không có gì cả.
Không biết Mạc Tiểu Bắc thức từ khi nào, nàng khẽ nói.
- Không hút nữa, hút chỉ có hại cho sức khỏe.
Vương Tử Quân vuốt bàn tay nhỏ bé của Mạc Tiểu Bắc, sau đó thản nhiên nói.
Mạc Tiểu Bắc dịu dàng nhích lại gần Vương Tử Quân:
- Có phải có chuyện gì đó khó giải quyết không?
- Không phải, mà có sự việc bị khui ra, có vài người sắp rơi vào tình huống khốn khổ.
Vương Tử Quân nói, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
- Nếu có vài người rơi vào tình huống khốn khổ, vậy anh còn thức làm gì, đi ngủ thôi, mai còn đi làm.
Mạc Tiểu Bắc kéo góc áo Vương Tử Quân rồi dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Mạc Tiểu Bắc dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt, trong lòng không khỏi nóng lên, hắn ôm cổ Mạc Tiểu Bắc cười hì hì nói:
- Công tác ngày mai để mai nói sau, lúc này chúng ta phải chúc mừng cái đã.
Vương Tử Quân vừa nói vừa không quan tâm đến lời phản đối của Mạc Tiểu Bắc, hắn há miệng chặn miệng của nàng lại.
Bí thư Vương đang rất vui vẻ, thế nhưng lại có người căn bản không ngủ được. Trương Chính Viễn dù không ngủ, nhưng hắn thật sự không ngờ một cuộc điện thoại của mình lại làm cho nhiều người không ngủ yên.
Khi nghi thức vận động của bí thư Vương đến giai đoạn nước rút cuối cùng, điện thoại chợt vang lên. Sau khi phát tiết, bí thư Vương nhấc điện thoại lên.
- Tử Quân, như thế nào lại như vậy? Vì sao còn chưa liên lạc được với bí thư Ngọc Hùng, thị ủy La Nam các anh công tác thế nào?
Vừa nghe máy thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy trách móc của Hứa Tiền Giang.
Bí thư Vương vừa mới phát tiết sảng khoái, bây giờ trong lòng cũng không thèm quan tâm bộ dạng của trưởng phòng Hứa. Hắn tuy cười thầm nhưng lại trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Tiền Giang, những ngày trước bí thư Ngọc Hùng xin phép nghỉ đi chữa bệnh cho bố vợ, mãi mà vẫn chưa quay về. Hơn nữa hai ngày trước anh ấy tiến hành khảo sát ở phòng tổ chức tỉnh ủy, trưa nay chúng tôi mới biết không liên lạc được với bí thư Ngọc Hùng, bây giờ chúng tôi đang suy nghĩ rất nhiều biện pháp, càng phái người đến tìm bố vợ của bí thư Lục, nhưng còn chưa có được tin tức tốt.
Vương Tử Quân nói như lưỡi dao, dù mềm mại như gió nhưng có lực tương tác rất mạnh. Không tìm được Lục Ngọc Hùng cũng không phải là vì lỗi của chúng tôi, dù sao thì người được gặp Lục Ngọc Hùng lần cuối cùng chính là phòng tổ chức tỉnh ủy.
Nửa đêm Hứa Tiền Giang bị Quách Tiên Vi gọi điện thoại quấy rầy, lão tỏ ra cực kỳ sốt ruột. Bây giờ tin tức bí thư Nhất Phong muốn đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức đã truyền ra khắp tỉnh, nếu như ngày mai không có nhân vật chính, như vậy anh làm sao để nói với bí thư Nhất Phong đây?
Nếu có vấn đề, bí thư Nhất Phong sẽ nhìn mình thế nào? Chính mình có thể tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy hay không? Điều này làm cho Hứa Tiền Giang cảm thấy rất căm tức.
Ổn định là trên hết, Hứa Tiền Giang thầm nghĩ chưa từng có trường hợp nào phòng tổ chức lại không tìm ra được người sắp xuống nhận chức cả.
Cần phải ổn định tâm tình, Hứa Tiền Giang lại nói vài yêu cầu với Vương Tử Quân, sau đó lão nhấc điện thoại gọi cho cục công an tỉnh. Sau khi một vị phó cục trưởng nhận điện thoại, lão yêu cầu cục công an tỉnh nhanh chóng vận dụng tất cả thủ đoạn để xác định vị trí hiện tại của chiếc điện thoại bí thư Ngọc Hùng.
Phó cục trưởng Liêu tuy rất không tình nguyện chui ra khỏi chăn, thế nhưng hắn không dám xem thường lời phân phó của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Chẳng qua hắn là một vị phó cục trưởng, nhưng tìm người trong đêm cũng không dễ dàng, có người trực ban ở cục công an tỉnh, nhưng chuyên gia định vị điện thoại lại không có mặt.
Vô tình cục công an tỉnh Sơn Nam rơi vào tình thế bận rộn, rất nhiều người đang ngủ bị kéo ra khỏi chăn, bọn họ chỉ có một việc cần làm, tìm ra chủ nhân của một số điện thoại.
Người có tuổi, chỉ cần đang ngủ mà thức dậy thì xem như rất khó ngủ được nữa. Dù là bí thư tỉnh ủy thì cảm giác này cũng xuất hiện trên người Hào Nhất Phong, nhiều khi lão rơi vào tình huống lật qua lật lại mà khó thể ngủ yên.
Nhưng tối qua Hào Nhất Phong ngủ rất tốt, ngủ một giấc không mơ đến tận sáng mới mở mắt thức dậy.
Hào Nhất Phong nhìn ngoài trời đã sáng, lão cảm thấy tâm tình của mình là rất tốt. Vợ lão lão là chị Lữ, lúc này bà đang chuẩn bị bữa sáng cho lão.
Với cấp bậc của bí thư Hào Nhất Phong, dù văn phòng tỉnh ủy có phân phối nhân viên cần vụ, thế nhưng lão vẫn có thói quen thích ăn những gì vợ mình nấu. Dựa theo lời của lão thì vợ nấu ăn ngon hơn.
Vì thói quen này của Hào Nhất Phong nên mỗi buổi sáng Lữ phu nhân lại phải thức dậy sớm nấu cơm cho chồng. Sau khi Hào Nhất Phong rửa mặt đơn giản thì đi xuống nhà ăn, bánh bao dưa muối và cháo trắng đã đặt sẵn lên mặt bàn.
- Hôm nay cháo có màu sắc rất đẹp, anh muốn uống một chút.
Hào Nhất Phong cầm lấy một chiếc bánh bao rồi cười nói.
Lữ phu nhân ngồi xuống, hai vợ chồng bắt đầu ăn điểm tâm. Hào Nhất Phong ăn rất nhanh, tuy bác sĩ đã nhiều lần nói ăn nhanh không khoa học và có hại cho sức khỏe, thế nhưng lão vẫn ăn cơm theo thói quen của mình, căn bản không thèm quan tâm đến lời nói của bác sĩ.
- Nhất Phong, hôm nay anh xuống tuyến dưới sao?
Lữ phu nhân ăn xong bánh báo thì quay sang hỏi Hào Nhất Phong.
- Đúng vậy, xuống thành phố La Nam một chuyến, đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức.
Hào Nhất Phong cũng không ngẩng đầu lên, lão vừa húp cháo vừa nói với vợ.
Lục Ngọc Hùng là ai, tất nhiên Lữ phu nhân hiểu rất rõ. Bà biết chồng mình là bí thư tỉnh ủy rất kiêng kỵ vị bí thư thị ủy La Nam kia, thế cho nên lần này mới đẩy Lục Ngọc Hùng lên, làm cho vị bí thư thị ủy kia sống không yên ổn.
- Đến thành phố La Nam thì uống ít một chút.
Cuối cùng Lữ phu nhân cũng không nói gì khá, chỉ yêu cầu chồng mình xuống tuyến dưới uống rượu ít đi một chút.