Đỗ Gia Hào đứng trên ban công lầu hai nhìn mặt trời lặn, trong mắt lộ ra vẻ say mê. Bên cạnh hắn là một cô gái mặc trang phục dạ hội có dáng người cực kỳ uyển chuyển, cô nàng đứng rất cung kính, bộ dạng muốn nói lại thôi. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy nàng cũng rất oai hùng hiên ngang, đường cong rõ ràng, cực kỳ quyến rũ, có thể nói là cực đẹp.
- Anh, tên họ Nhâm kia lại muốn đến.
Đỗ Gia Xương từ bên ngoài đi vào, hắn đặt mông xuống ghế sa lông rồi nói lớn với Đỗ Gia Hào.
Đỗ Gia Hào nghe được giọng điệu của em trai thì khẽ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt có chút rét run làm cho Đỗ Gia Xương đang cực kỳ tùy tiện cũng trở nên thành thật hơn. Hắn ngồi thẳng người trên ghế sa lông, cực kỳ quy củ.
- Gia Xương, cậu cũng không còn nhỏ nữa, tôi nhắc nhở cậu một lần nữa, cũng đừng để tôi nghe thấy ba chữ "tên họ Nhâm" một lần nữa, nếu không cậu cút khỏi thành phố Đông Bộ này cho tôi.
Âm thanh của Đỗ Gia Hào không quá cao thế nhưng lời nói lại tràn đầy ý nghĩa quyết liệt.
Đỗ Gia Xương là một kẻ nổi tiếng kiêu ngạo không nghe lời ai ở thành phố Đông Bộ, nhưng khi đối mặt với anh mình thì thật sự không dám nói nhiều. Hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của anh trai, chợt cảm thấy trái tim của mình trở nên băng giá.
Nhưng cảm giác sợ hãi của hắn cũng nhanh chóng trôi qua, lúc này ánh mắt của hắn lại rơi lên người cô gái mặc trang phục dạ hội màu đen ở gần bên Đỗ Gia Hào. Cô nàng thật sự giống như một viên dạ minh châu giữa đêm tối, làm cho trái tim vốn bị thương của Đỗ Gia Xương nhanh chóng bành trướng.
- Anh, dựa vào thực lực của chúng ta bây giờ, theo em thấy cũng không cần khúm núm với vị chủ tịch Nhâm kia. Thành phố Đông Bộ này không có anh ta làm chủ tịch thì vẫn có thể như bình thường, nếu như thiếu tập đoàn Cảnh Lam chúng ta thì căn bản là không được.
Đỗ Gia Xương tự tin nói xong một câu, sau đó cười hì hì nói:
- Anh, em cảm thấy cho anh là chủ tịch thành phố thì thích hợp nhất.
Đỗ Gia Hào nhìn vẻ mặt vô lại của Đỗ Gia Xương, gương mặt càng thêm khó coi. Hắn tất nhiên biết rõ em trai của mình là loại người gì, hắn cố tình muốn mở miệng răn dạy một phen, thế nhưng cuối cùng hắn cũng nhẫn nại nói:
- Gia Xương, cậu cũng đừng nên cứ ra ngoài gây chuyện nữa, những lời vừa rồi của cậu có thể nói ở nhà cho vui, cũng không thể nói bậy bạ trước mặt người ngoài, nếu không sẽ bị người ta chê cười.
- Mặt khác chủ tịch Nhâm sắp tiến lên làm bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, tuy tập đoàn chúng ta không sợ hắn ta, thế nhưng làm tốt mối quan hệ với chủ tịch Nhâm căn bản là sách lược tốt nhất cho sự phát triển của chúng ta. Lát nữa mở tiệc, cậu cũng không cần tham gia.
Đỗ Gia Hào nói cũng không quan tâm đến thể diện của em mình, hắn phất phất tay đẻ Đỗ Gia Xương không tiếp tục mở miệng.
Đỗ Gia Xương nhếch miệng dùng giọng không chịu phục nói:
- Chức bí thư thị ủy sẽ thay người, nhưng em nghe nói gần đây chủ tịch Nhâm náo loạn với Vương Tử Quân, chẳng lẽ Vương Tử Quân lại để yên cho anh ta tiến lên vị trí bí thư thị ủy dễ dàng như vậy sao?
Vẻ mặt Đỗ Gia Hào càng thêm âm trầm, cũng không phải hắn cảm thấy Đỗ Gia Xương nói sai lời. Mà hắn đang không thể không thừa nhận cậu em nói chuyện không biết chú ý trước sau lại giống như có cộng minh mãnh liệt với mình ở phương diện này.
Dù không liên hệ với nhau nhưng Đỗ Gia Hào thật sự rất chú ý đến Vương Tử Quân, hắn thật sự hiểu rất rõ về thế cục lúc này ở trong khối chính quyền thành phố Đông Bộ. Đặc biệt là sở sự kiện Nhâm Xương Bình ký kết hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên, khi đó Nhâm Xương Bình rõ ràng thiệt hại rất lớn, rơi vào thế bất lợi, điều này không khỏi làm cho Đỗ Gia Hào càng thêm cảm thán thủ đoạn cao siêu của Vương Tử Quân.
Nhưng Đỗ Gia Hào cũng không muốn liên lạc với Vương Tử Quân, dù sao thì Vương Tử Quân cũng cho hắn cảm giác của một người qua đường, nhưng hắn lại thật sự không thể nào né tránh được đối phương khi dấn chân vào đẩy mạnh thành phố Đông Bộ phát triển. Hắn nghĩ đến lực ảnh hưởng cực mạnh của Vương Tử Quân, người này mình không thể tiếp cận được, lạnh tránh né không được, không làm gì được, thế là trong lòng càng thêm bức bối.
- Anh, em nghe nói gần đây vị chủ tịch Nhâm này rất kênh kiệu, hì hì, đây là thời điểm anh Lý không đi cùng chúng ta, nếu anh Lý không xảy ra chuyện, chúng ta cũng cần gì phải liên hệ với loại người này.
Đỗ Gia Xương nhắc đến anh Lý tất nhiên là Lý Khang Lộ đang ngồi tù. Đỗ Gia Hào dù rất mất hứng với những lời của em trai, thế nhưng hắn cũng không thể không thấy lời nói của em mình rất có lý. Nhưng đáng tiếc, bây giờ Lý Khang Lộ là một phạm nhân, đã không còn là một vị phó chủ tịch đầy hào quang, dù là Lý Khang Lộ có ý muốn kết giao thì Đỗ Gia Hào cũng không còn quan tâm.
- Tiểu Vi, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?
Đỗ Gia Hào cũng không muốn tiếp tục cùng em mình bàn luận về vấn đề này, thế là hắn khẽ quay sang hỏi cô gái mặc trang phục dạ hội.
- Giám đốc Đỗ, tất cả đã chuẩn bị xong, đầu bếp thịt nướng đặc biệt được mời đến từ khách sạn Hương Mãn Viên, bây giờ đã chuẩn bị được tám phần, chỉ cần chủ tịch Nhâm đến thì có thể dọn lên ngay lập tức.
Cô gái được gọi là Tiểu Vi có giọng điệu rất ngọt ngào, nghe vào tai giống như tiếng chuông bạc vang lên lúc hoàng hôn.
Đỗ Gia Hào khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm một lát, sau đó giống như nhớ đến điều gì đó:
- Rượu nho đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị bốn loại, trong đó nhiều nhất chính là loại rượu nho nước Pháp được nhập khẩu mà chủ tịch Nhâm thích nhất.
Tiểu Vi giống như sớm có chuẩn bị về chuyện này, nàng không chờ Đỗ Gia Hào tiếp tục hỏi mà khẽ đáp.
Đỗ Gia Hào khẽ gật đầu, rõ ràng hắn rất thỏa mãn với những chuẩn bị của Tiểu Vi. Nhưng khi ánh mắt hắn xẹt qua cơ thể yểu điệu của Tiểu Vi, trong mắt hắn chợt loe lên vài luồng sáng cực kỳ khó nhận biết.
- Tuýt tuýt tuýt...
Tiếng còi xe hơi vang lên truyền đi rất xa ở buổi hoàng hôn, khi tiếng còi vang lên, một chiếc xe chậm rãi chạy đến.
- Là xe của chủ tịch Nhâm!
Tiểu Vi nhìn chiếc xe Audi chạy đến như bay rồi quay sang khẽ nói với Đỗ Gia Hào.
Đỗ Gia Hào cười ha hả nói:
- Gia Xương, cậu đi ra phía sau xem tất cả đã chuẩn bị tốt chưa, Tiểu Vi, hai người chúng ta xuống nghênh đón chủ tịch Nhâm.
Đỗ Gia Xương tất nhiên rất mất hứng với sắp xếp của anh mình, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh trai, hắn tuy mất hứng nhưng vẫn thành thật đi ra phía sau.
Tiểu Vi lại duỗi bàn tay trắng như ngọc khoác lấy khuỷu tay của Đỗ Gia Hào, hai người ăn ý đi xuống ban công.
Chiếc xe Audi thật sự rất mới, tâm tình của chủ nhân là Nhâm Xương Bình cũng cực kỳ sảng khoái. Tuy hắn đã sớm biết thông tin mình sẽ tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ, nhưng bây giờ nghe Đổng Quốc Khánh nói bí thư Nhiếp Hạ Quân đã đồng ý trên nguyên tắc với sắp xếp này, hắn lại càng không thể nào tiếp tục biểu hiện cẩn trọng như trước, nhịn không được tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Sau này toàn bộ thành phố Đông Bộ sẽ là thiên hạ của Nhâm Xương Bình hắn, khi thấy hoàng hôn phủ xuống, bóng đêm sắp hàng lâm thì trong lòng hắn chợt bừng bừng hào khí vô hạn. Nếu như không phải bên cạnh còn có thư ký và lái xe, nếu như không phải cố kỵ sự uy nghiêm của một vị chủ tịch thành phố, hắn biết đâu sẽ hát vang một đoạn kinh kịch, sẽ bày tỏ cảm giác hưng phấn cao độ của mình.
Tuy vị trí bí thư thị ủy đã được xác định nhưng cũng có một điều làm cho Nhâm Xương Bình cảm thấy không được hài lòng, đó là hắn lên tiếng đề nghị thuyên chuyển Vương Tử Quân đi nơi khác, lại bị lãnh đạo tỉnh ủy bác bỏ. Tuy hắn đã bỏ ra không ít công sức, nhưng kết quả cuối cùng lại cho thấy hắn hoàn toàn thất bại ở phương diện này.
Nhâm Xương Bình nghĩ đến vị trợ thủ của mình mà sinh ra cảm giác căm hận ngứa răng, vị phó chủ tịch thành phố kia còn chưa đến ba mươi tuổi lại giống như một con nhím toàn thân đầy gai mà hắn không thể nào há miệng nuốt vào bụng được. Cũng có thể nói như thế này, đôi khi đối mặt với tên phó chủ tịch khó nhằn này, hắn thậm chí còn cảm thấy đối diện với một bí thư Tiết Diệu Tiến cường thế như năm xưa còn dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng Vương Tử Quân có thủ đoạn cao minh thì thế nào? Đối phương vẫn chỉ là một vị phó chủ tịch thường vụ thành phố, mà chức vụ cao nhất là bí thư thị ủy lại nằm trong tay của Nhâm Xương Bình. Chỉ cần Nhâm Xương Bình có thể khống chế quyền nhân sự cho tốt, hơn nữa lại có các mối quan hệ lâu năm trợ giúp chung quanh, dù Vương Tử Quân có là một con rồng cũng phải nằm xuống.
Bây giờ còn chưa phải là lúc thu thập Vương Tử Quân, chờ đến khi có công văn bổ nhiệm Nhâm Xương Bình làm bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, đến khi Đổng Quốc Khánh và Tiết Diệu Tiến đều rời khỏi Đông Bộ, đó là thời điểm hắn sẽ thu thập tên khốn Vương Tử Quân. Có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lúc này Nhâm Xương Bình thật sự rất có nhẫn nại để chờ đến ngày kia.
Hơn nữa bây giờ Nhâm Xương Bình lại ép Vương Tử Quân phải đứng ra xử lý công trình một trăm ngàn héc ta táo liên quan đến thể diện của Tiết Diệu Tiến, điều này càng làm hắn cười trộm, thật sự là một nước cờ mà dù nằm mơ hắn cũng phải cười thầm không thôi.
"Một trăm ngàn héc ta táo, hừ, để xem Vương Tử Quân làm thế nào cho xong việc? Tốt nhất là có thể để cho Vương Tử Quân và Tiết Diệu Tiến chó cắn chó, đến khi sự việc trở nên náo loạn thì mình sẽ ra mặt thu thập tên họ Vương không biết nghe lời kia!"
- Chủ tịch Nhâm, giám đốc Đỗ đến đón tiếp ngài.
Thư ký ngồi ở hàng ghế đầu xe khẽ lên tiếng nhắc nhở chủ tịch Nhâm Xương Bình.
Nhâm Xương Bình đang suy nghĩ thật sự rất hào hứng, hắn thật sự có chút bất mãn vì lời nhắc nhở của thư ký. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía bên cạnh cách đó không xa, hắn thấy có một cặp nam nữ đang đi ra khỏi một căn biệt thự cực đẹp. Lúc này ánh sáng vào buổi hoàng hôn thật sự rất đẹp, phủ vàng cả không gian, cặp nam nữ khoác tay nhau đi dưới không gian như vậy cực kỳ tiêu sái, nam thì đẹp trai khí khái, nữ lại nhã nhặn thanh tao.
Nam tất nhiên là Đỗ Gia Hào, trước kia đã nhiều lần cùng liên hệ với Nhâm Xương Bình; còn nữ, Nhâm Xương Bình nhìn cô gái mặc trang phục lễ hội màu đen mà cơ thể chợt bùng phát một bản năng cực kỳ nguyên thủy.
- Từ từ rồi mở cửa.
Nhâm Xương Bình phân phó với lái xe một tiếng, lúc này hắn mới thu ánh mắt khỏi người cô gái ở phía bên kia. Nhưng làn da tuyết trắng không được bộ dạ phục màu đen che chắn hết lại đang hiện lên trong những suy nghĩ mông lung của Nhâm Xương Bình.
- Chủ tịch Nhâm, hoan nghênh anh đến nhà tôi làm khách. Có một vị khách quý như chủ tịch Nhâm đến thăm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Đỗ Gia Hào thật sự là một người cực giỏi giao tiếp, đầu tiên hắn nhanh chóng tiến lên mở cửa xe cho Nhâm Xương Bình, sau đó dùng hai tay bắt tay chủ tịch Nhâm cực kỳ cung kính, lại dùng giọng tràn đầy thành ý cười nói.
Nhâm Xương Bình cười nhạt một tiếng nói:
- Giám đốc Đỗ, anh thật sự quá khách khí rồi, không phải chỉ là một chuyện nhỏ sao? Cũng không đáng để tiêu pha như vậy.
- Chủ tịch Nhâm, đối với anh là chuyện nhỏ nhưng đối với tập đoàn Cảnh Lam chúng tôi thì lại là chuyện lớn có liên quan đến đường phát triển trong tương lai, nếu không có sự giúp đỡ cao độ của chủ tịch Nhâm, cũng không biết tôi còn rụng bao nhiêu sợi tóc nữa, nào có thời gian nhàn nhã đến đây chào đón chủ tịch.
Đỗ Gia Hào nói bằng giọng điệu cực kỳ chân thành và tha thiết, nhưng Nhâm Xương Bình biết rất rõ, chuyện mình giúp Đỗ Gia Hào xử lý tuy không được coi là nhỏ, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự hưng vong của tập đoàn Cảnh Lam. Dựa vào mối quan hệ của Đỗ Gia Hào ở thành phố Đông Bộ, dù Nhâm Xương Bình hắn không ra tay thì cũng có người sẽ đứng ra xử lý êm đẹp.
Nhâm Xương Bình tất nhiên cũng sẽ không nói ra những lời như vậy, hắn thản nhiên tiếp nhận những lời nịnh nọt của Đỗ Gia Hào. Chợt nghe thấy Đỗ Gia Hào nói:
- Chủ tịch Nhâm, đây là phó tổng giám đốc của tập đoàn chúng tôi, là Tề Vi Vi tiểu thư.
- Chủ tịch Nhâm, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.
Tề Vi Vi duỗi bàn tay trắng nõn bắt tay với Nhâm Xương Bình, sau đó khẽ lên tiếng.
Giọng điệu của phụ nữ thường có lực tấn công lạt mềm buộc chặt với đàn ông, Nhâm Xương Bình vốn rất hướng về phía cô gái có làn da trắng trẻo và dáng điệu tuyệt vời này, thế cho nên lúc này nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương của nàng thì lửa nóng trong lòng lại bừng bừng mạnh mẽ.
- Tề tiểu thư còn trẻ như vậy mà đã là phó tổng giám đốc của tập đoàn Cảnh Lam, thật sự là tuổi trẻ tài cao.
Nhâm Xương Bình tán thưởng Tề Vi Vi một câu, sau đó khẽ buông tay ra.
Nhâm Xương Bình được Đỗ Gia Hào và Tề Vi Vi một trái một phải hộ tống đi vào trong đại sảnh vốn đã được chuẩn bị rất tốt. Lúc này trong đại sảnh có một chiếc bàn tròn, trên những chiếc đĩa bạc đã được bày sẵn các món ăn tuyệt mỹ.
Nhâm Xương Bình cũng không phải nhìn vào những món ăn kia trước tiên, hắn nhìn những chiếc đĩa bạc, tuy dĩa không quá lớn nhưng cực kỳ đẹp, liên tục phát ra những luồng sáng hút hồn người dưới ánh đèn.
- Những chiếc dĩa kia là tôi mua được từ một tên quý tộc địa phương lụi bại khi đi du lịch sang châu Âu, tuy giá cả có hơi đắt nhưng trải qua giám định của chuyên gia thì xác nhận đó là những món đồ cổ được lưu truyền vài trăm năm.
Đỗ Gia Hào thấy ánh mắt Nhâm Xương Bình nhìn lên những chiếc đĩa bạc, hắn vội vàng cười ha hả giới thiệu.
- À, thật vậy sao?
Nhâm Xương Bình chợt có hứng thú, hắn khẽ cầm lấy một chiếc dĩa bạc nhỏ cách đó không xa, sau đó cẩn thận nhìn ngắm.
- Đúng vậy, giám đốc Đỗ, lần này xem như anh mua được bảo vật, nhìn những ký hiệu trên những chiếc dĩa này thì có thể thấy vài trăm năm trước là vật dụng thuộc về bá tước.
Nhâm Xương Bình khẽ đặt chiếc dĩa xuống rồi dùng giọng cực kỳ khẳng định nói.
- Mọi người đều nói chủ tịch Nhâm kiến thức uyên bác, tôi lại cảm thấy có chút kỳ quái, chủ tịch quan vị cao vời, cả ngày bận rộn, lấy đâu ra nhiều thời gian để học tập và có kiến thức uyên bác như vậy? Bây giờ xem ra chủ tịch Nhâm quả nhiên không phải là phàm nhân, ngược lại thì chính tôi mới là người dốt nát ếch ngồi đáy giếng.
Tề Vi Vi khẽ mở miệng dùng hơi thở như lan để nói về phía Nhâm Xương Bình, trong ánh mắt càng bùng lên một luồng sáng kính nể.
Nhâm Xương Bình dù là chủ tịch thành phố nhưng cũng là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường đều khó thể nào chịu được ánh mắt sùng bái của phụ nữ đẹp. Hắn tuy khoát tay nói vài câu khiêm tốn thế nhưng vẻ đắc ý cũng không tự chủ được hiện rõ trên khóe miệng.
Dưới những lời nịnh nọt của Tề Vi Vi thì bữa tiệc rượu hôm nay có thể nói là chủ khách đều vui vẻ. Lúc bắt đầu chủ tịch Nhâm còn từ chối không uống, nhưng sau khi Tiểu Vương lên tiếng mời lại uống từng ly từng ly, một lát sau đã uống hết nửa chai. nguồn TruyenFull.vn
Trời đã tối nhưng đèn đuốc chiếu rọi lại làm cho nơi này sáng trưng như ban ngày, lúc này gương mặt trắng nõn của Tề Vi Vi được hương rượu tác động càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
- Chủ tịch Nhâm, không, bí thư Nhâm, sau này tập đoàn Cảnh Lam đều phải dựa vào ngài. Lúc này tôi mời anh một ly, tôi đại biểu hơn một ngàn công nhân viên tập đoàn Cảnh Lam kính ngài một ly.
Tề Vi Vi nâng ly rượu lên, nàng mỉm cười nói với Nhâm Xương Bình.
Nếu Đỗ Gia Hào mời rượu như vậy, dù Nhâm Xương Bình có chịu uống cũng phải mở miệng từ chối một lượt. Nhưng lúc này người mời rượu là Tề Vi Vi, thế là Nhâm Xương Bình dùng giọng cực kỳ hào khí nói:
- Được, giám đốc Tề cũng là người nhanh nhạy, vậy chúng ta cùng cạn ly này...
- Cốp!
Hai ly rượu va vào nhau trên không, rượu đỏ lóng lánh trong ly thủy tinh nhìn giống như máu tươi, rất đẹp.
Nhâm Xương Bình dù uống rượu nhưng ánh mắt lại dừng lên người Tề Vi Vi, nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn thật sự sinh ra những hương vị rất tuyệt. Nhâm Xương Bình nhìn nàng, chợt cảm thấy mình giống như si như say.
- Bí thư Nhâm, người ta đã uống rồi, thế nào ngài còn chưa xuống xong? Có phải ngài có ý kiến gì với Vi Vi không, nếu không thì sao lại không uống cạn ly?
Lúc này gương mặt tinh xảo của Tề Vi Vi càng thêm đỏ ửng, giống như một trái đào chín nục, dù là bất kỳ người nào nhìn thấy cũng muốn tiến lên cắn một cái.
- Nào phải như vậy, tôi làm sao có ý kiến với Tiểu Vi được, ha ha ha.
Vương Tử Quân uống cạn ly rượu với hào khí ngất trời, sau đó cười hì hì nói.
Đỗ Gia Hào luôn nhìn chằm chằm vào Nhâm Xương Bình, hắn thấy chủ tịch Nhâm luôn đưa mắt nhìn Tề Vi Vi, tuy có chút không thoải mái nhưng vẫn nhiệt tình nâng ly rượu lên nói:
- Bí thư Nhâm, sau này thành phố Đông Bộ sẽ là thiên hạ trong tay ngài, sau này kính xin bí thư Nhâm quan tâm nhiều hơn đến tập đoàn Cảnh Lam chúng tôi.
Nhâm Xương Bình khoát tay áo nói:
- Giám đốc Đỗ, cũng không thể nói như vậy được, thành phố Đông Bộ là của nhân dân Đông Bộ, tôi chỉ là một người đại biểu đứng ra phục vụ cho nhân dân mà thôi.
Nhâm Xương Bình nói rồi vung tay lên, bộ dạng cực kỳ hào khí. Ngồi đây dù là Đỗ Gia Hào hay Tề Vi Vi cũng đều thông minh hơn người, bọn họ chỉ cần nhìn vào biểu hiện thì biết chủ tịch Nhâm Xương Bình đang nghĩ gì.
- Giám đốc Tề quê quán ở đâu vậy? Hình như không phải là người địa phương ở Đông Bộ.
Nhâm Xương Bình lại ngồi xuống ghế rồi di chuyển chủ đề.
- Bí thư Nhiếp, anh lại đoán sai rồi, Tề tiểu thư chính là người nhà với chúng ta.
Đỗ Gia Hào nhìn thoáng qua Tề Vi Vi rồi nở nụ cười trêu ghẹo.
Nhâm Xương Bình nghe nói Tề Vi Vi là người địa phương thì nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, lúc này Tề Vi Vi chợt nói:
- Bí thư Nhâm, hay là chúng ta cùng tham gia một trò chơi nhỏ nhé. Thành phố Đông Bộ có sáu huyện, nhà tôi ở trong sáu huyện đó. Chúng ta chơi thế này, xin mời chủ tịch Nhâm đoán ra huyện nhà tôi trong sáu huyện kia, nếu lần đầu tiên đúng thì tôi uống ba ly, nếu không đúng thì bí thư uống một ly, tổng cộng có ba lượt, bí thư thấy thế nào?
Nhâm Xương Bình tất nhiên sẽ không từ chối lời mời của mỹ nữ, hắn nhìn Tề Vi Vi rồi cười hả hả nói:
- Nếu giám đốc Tề đã có hứng thú như vậy, tôi nào dám từ chối? Nhưng phả nói trước, rượu cũng không được uống thay, nếu ai thua thì người đó phải tự mình uống hết mới được.
Trước nay phụ nữ đẹp luôn là một chất kích thích đặc thù trong những bữa tiệc rượu, Nhâm Xương Bình tuy là người có cương vị cao, là chủ tịch thành phố, ra khỏi cửa ngồi Audi, đi công tác ngồi xe ba mươi chỗ, ở trong khách sạn năm sao, ăn sơn hào hải vị, người ngày thường muốn gặp hắn thật sự phải xếp thành hàng ngoài phòng thư ký. Thế nhưng lúc nay đối mặt với một Tề Vi Vi cực kỳ quyến rũ, hắn vẫn thể hiện đầy đủ bản chất của một người đàn ông, giống như hắn tìm được quyền uy thường ngày của mình, giống như đối mặt với tất cả với khí thế bách chiến bách thắng, mỗi thời điểm đều cười ha hả, tư thế cực kỳ bình dị gần gũi, cùng vui với dân chúng.
Đỗ Gia Hào thấy tình huống như vậy thì cười ha hả nói:
- Bí thư Nhâm, nếu ngài tin được tôi, cứ giao nhiệm vụ giám sát cho tôi, tôi đảm bảo chỉ cần ngài đoán đúng, giám đốc Tề nhất định phải uống ba ly, không được bỏ qua dù chỉ là một ly.
- Được, bây giờ chúng ta bắt đầu.
Nhâm Xương Bình nhìn gương mặt xinh đẹp với nụ cười quyến rũ của Tề Vi Vi, hắn lập tức tràn đầy hào hứng. Lúc này Tề Vi Vi giống như cũng biết Nhâm Xương Bình đang nhìn mình, nàng cố ý ưỡn ngực, cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Nhâm Xương Bình.
Nhâm Xương Bình đối mặt với ánh mắt quyến rũ của Tề Vi Vi thì chợt sinh ra cảm giác ngây ngốc, trong đầu chợt nhớ đến một câu:
- Phụ nữ tìm đàn ông luôn chọn ba lấy bốn, đàn ông chọn phụ nữ có thể không quan tâm đến cấp bậc, câu này hình như cũng đúng. Nhâm Xương Bình hắn là một vị chủ tịch thành phố, cho dù không phải một ngày chạy ngàn dặm thì ít nhất cũng gần một ngàn chứ? Vào thời điểm thích hợp cũng phải thả lỏng một chút, cũng phải làm cho tâm tình hạ xuống, có gì không được? Thế là lúc này chủ tịch Nhâm chợt có thêm vài phần hứng thú với Tề Vi Vi.
Khẩu âm của các huyện trong thành phố Đông Bộ thật sự có chút khác nhau, nhưng nếu để Nhâm Xương Bình căn cứ vào giọng nói để phán đoán ra người đó ở huyện nào, đây cũng không phải là chuyện gì dễ dàng. Hơn nữa từ lúc đầu đến giờ Tề Vi Vi đều nói tiếng phổ thông, căn bản là không thể nghe rõ là người nơi nào.
Trong đầu Nhâm Xương Bình chợt lóe lên sáu huyện trong thành phố Đông Bộ, nhưng tên của sáu huyện kia giống như di chuyển thành đường tròn, liên tục di chuyển, giống như mỗi huyện đều có thể là kết quả. Nhâm Xương Bình cảm thấy có chút khó khăn, hắn nhì vào ánh mắt có chút chờ mong của Tề Vi Vi, thế là không tự chủ được nói:
- Huyện Đằng Nhạc!