Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bây giờ Lý Hanh Dư vẫn chưa thể tin được, khi Triệu Quốc Đống thành bí thư thị ủy Kim Hà thì một ván cờ đại chiến đã kết thúc.

Lý Hanh Dư và Uông Thanh Minh liên hệ với nhau không phải thời gian ngắn, hắn biết rõ tính cách của vị trưởng phòng Uông này. Trưởng phòng Uông nhìn qua thì cực kỳ ôn hòa vui tươi, thế nhưng thực tế thì người này càng khách khí sẽ càng khó thể đo được khoảng cách với mình. Quan trường không có tình hữu nghị vĩnh viễn, cho dù quan hệ không tệ cũng không thể nói là không có gì giấu nhau.

Nếu như là trước kia thì Lý Hanh Dư sẽ bận tâm những điều này, thé nhưng bây giờ hắn đã không cần quan tâm. Hắn ngồi xuống đối diện với Uông Thanh Minh, sau khi trầm ngâm giây lát thì trầm giọng nói: - Trưởng phòng Uông, sao lại như vậy được?

Uông Thanh Minh rót cho Lý Hanh Dư một ly trà, sau đó mới nói: - Hanh Dư, tôi hiểu tâm tình của anh, thế nhưng chuyện này đã được hội nghị thường ủy thông qua, anh nên làm tốt công tác chuyển giao.

- Trưởng phòng Uông, trước đó vài ngày tôi có đến gặp bí thư Sầm, khi đó bí thư Sầm phê bình tôi, thế nhưng lại khuyến khích tôi nên cho ra cống hiến vì sự phát triển của thành phố Kim Hà. Gương mặt Lý Hanh Dư rất căng cứng, giọng điệu càng thêm trầm thấp.

Uông Thanh Minh nhìn vẻ mặt của Lý Hanh Dư, nụ cười trên mặt tan biến đi vài phân. Hắn ném cho Lý Hanh Dư một điếu thuốc, sau đó mới nói: - Tôi cũng biết rõ cuộc trò chuyện của anh, vài ngày trước bí thư Sầm còn chuẩn bị cho anh tiếp tục công tác ở thành phố Kim Hà.

- Vậy tại sao... Lời nói của Uông Thanh Minh làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy đau lòng, vì sao mới cách đó vài hôm thì sự việc còn chưa biến hóa, thế nhưng bây giờ lại có chuyển biến đột ngột như vậy? Vô tình ánh mắt Lý Hanh Dư nhìn về phía Uông Thanh Minh càng thêm nóng nảy.

Uông Thanh Minh do dự giây lát rồi mới nói: - Có vài lời tôi không nên nói, thế nhưng nể tình mối quan hệ giữa hai người chúng ta, tôi nên nói với anh vài lời, chỉ sợ anh sẽ càng cảm thấy uất nghẹn hơn.

Uông Thanh Minh nói rồi lấy ra một văn kiện nói: - Anh xem qua thứ này đi.

Lý Hanh Dư tiếp nhận văn kiện xem xét, sau khi nhìn qua một lượt mới dùng giọng khó thể tin nói: - Trưởng phòng Uông, chỉ là vì cái này sao?

- Đúng vậy, anh cũng biết điều này làm cho bí thư Sầm cảm thấy cực kỳ khó khăn. Uông Thanh Minh vỗ vỗ lên vai của Lý Hanh Dư, hắn trầm giọng nói: - Trước kia khi tuyến tỉnh cho ra đề xuất thực hiện phương án nhất thể hóa Rừng Mật, khi đó nhân dân thành phố Kim Hà cực kỳ khen ngợi. Những năm qua dân chúng cực kỳ chờ mong vào phương án nhất thể hóa Rừng Mật, sao anh lại không cảm giác được điều này? Có nhiều cán bộ lão thành đến phản ánh với bí thư Sầm, anh nói xem bí thư Sầm nên làm sao? Bí thư Sầm làm như vậy cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi.

- Tôi... Lý Hanh Dư muốn giải thích thế nhưng hắn há miệng mà chỉ thể nuốt lời vào bụng. Dưới tình huống này nếu ép Sầm Vật Cương chống lại, cố ý lựa chọn Lý Hanh Dư, như vậy thì áp lực của bí thư Sầm sẽ cực kỳ lớn.

Uông Thanh Minh nhìn vẻ mặt của Lý Hanh Dư, hắn không khỏi an ủi: - Bí thư Sầm là người thế nào thì anh hiểu rõ ràng. Được rồi, tôi cũng không nói nhiều lời, anh nên an tâm thực hiện công tác của mình, lãnh đạo chắc chắc sẽ không để anh bị hại.

Lý Hanh Dư lúc này hoàn toàn hiểu rõ vấn đề, hắn thầm hận mình vì thắng lợi mà choáng váng đầu óc, căn bản là quá sơ suất trên sự kiện này.

Chuyện này lúc đó Lý Hanh Dư không phải là không biết, sao mình lại không chú ý?

Nhưng Lý Hanh Dư cũng không phải là người thường, sau vài phút cảm thấy chán nản thì nhanh chóng hiểu rõ đây là một sự kiện không ngăn cản được. Dù sao thì biểu hiện của phương án nhất thể hóa Rừng Mật vẫn được cả thành phố Kim Hà biết đến, khi đó sở dĩ không có ai lên tiếng cũng là vì tuyến tỉnh vẫn thúc đẩy hạng mục này.

Nhưng vào đúng thời điểm này Vương Tử Quân lại cho ra một phương án nửa vòng kinh tế, ý nghĩa của nó là rút củi đáy nồi. Lúc này người ở thành phố Kim Hà cho rằng phương án nhất thể hóa Rừng Mật sẽ bị kéo dài vô thời hạn, thế cho nên không thể không lên tiếng.

- Trưởng phòng Uông, tôi biết rồi. Lý Hanh Dư biết rõ Uông Thanh Minh nói như vậy đã cực kỳ quan tâm giúp đỡ mình rồi. Hắn rời khỏi phòng làm việc của Uông Thanh Minh, hắn thở ra một hơi thật dài, hắn nhìn không gian sáng rực, thế là không khỏi cảm thấy trong lòng hàng ngàn hương vị.

Chính mình nghĩ rằng sẽ gây ra phiền toái cho đối phương, không ngờ người ta căn bản không thèm quan tâm, không xem đó là gì. Xem ra chính mình quá đề cao mình rồi.

Nếu so sánh với bộ dạng thất lạc của Lý Hanh Dư khi rời khỏi phòng làm việc của Uông Thanh Minh, lúc này Triệu Quốc Đống rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà cảm thấy rất hưng phấn. Hắn nhanh chóng đi ra ngoài, tuy hắn rất muốn làm cho mình biểu hiện cực kỳ bình thản, thế nhưng gương mặt như ánh mặt trời căn bản khó thể nào che giấu được sự hưng phấn.

- Bí thư Quốc Đống, vừa rồi trưởng phòng Uông có gọi điện thoại cho anh, nói là chiều nay anh đến phòng làm việc của anh ấy một chút. Thư ký của Sầm Vật Cương tiến lên cười ha hả với Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống gật đầu đồng ý, sau đó nói cười vài câu với viên thư ký của Sầm Vật Cương, cuối cùng đi xuống khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống rời khỏi khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, đúng lúc này gặp Lữ Nhạc Ngũ đang chờ ở bên ngoài. Triệu Quốc Đống nhìn Lữ Nhạc Ngũ đứng bên kia mà không biết mình nên nói sao cho phải.

Lữ Nhạc Ngũ sẽ phải đi, chính mình lại bất ngờ được tiến lên làm bí thư thị ủy, dù là bất kỳ ai vào lúc này cũng khó thể áp chế được cảm giác vui sướng. Triệu Quốc Đống và Lữ Nhạc Ngũ có quan hệ không tệ, nhưng bây giờ Lữ Nhạc Ngũ sẽ nhìn mình thế nào?

Khi Triệu Quốc Đống đang do dự thì Lữ Nhạc Ngũ đã tiến lên đón chào. Lữ Nhạc Ngũ vỗ một cái lên vai của Triệu Quốc Đống, hắn cười ha hả nói: - Quốc Đống, chúc mừng cậu, bây giờ cậu xem như cực kỳ khí phách rồi.

- Chủ tịch Lữ, tôi cũng thật sự không ngờ sự việc lại biến chuyển thế này. Triệu Quốc Đống đi đến bên cạnh Lữ Nhạc Ngũ rồi dùng giọng ngại ngùng nói.

Lữ Nhạc Ngũ khoát tay áo nói: - Cậu là anh em của tôi, cũng đừng nói những lời khách khí.

Lữ Nhạc Ngũ nói rồi không nhịn được dùng giọng vui vẻ lên tiếng: - Cậu có thể tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy thì tôi cảm thấy rất vui sướng, cậu không biết đấy thôi, vừa rồi Lý Hanh Dư cùng tôi ra khỏi cửa, gương mặt anh ta còn khó coi hơn cha chết.

Thái Đông Quân nhìn nụ cười không phải là giả vờ của Lữ Nhạc Ngũ thì mới yên tâm hơn một chút, hắn do dự giây lát rồi khẽ nói: - Chủ tịch Lữ, sắp xếp của ngài có tốt không?

- Sắp xếp cho tôi đã được xác định, tôi sẽ là phó giám đốc sở tài nguyên môi trường kiêm nhiệm bí thư đảng ủy khối cơ quan. Lữ Nhạc Ngũ nói đến vị trí mới của mình thì có thêm vài phần hưng phấn.

Triệu Quốc Đống cũng không phải là người mới trong chốn quan trường, hắn nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của sự kiện này. Hắn dùng sức xiết chặt tay của Lữ Nhạc Ngũ rồi nói: - Chủ tịch Lữ, không, phải là giám đốc Lữ, sau này kính mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.

- Ha ha ha, hai chúng ta không phải là người ngoài, không cần khách khí như vậy. Lữ Nhạc Ngũ nói đến đây thì cười hì hì nói: - Sau này thời gian liên hệ của anh và chủ nhiệm Lý cũng không còn nhiều, hướng đi của anh ấy đã được xác định, sẽ là chủ nhiệm sở văn hóa thông tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK