- Hai năm trước có một người không chịu bán mỏ cho hắn, kết quả là Thường Giáp Lũng cho mười tên du côn tìm đến nhà, thiếu chút nữa làm cho gia đình người ta rơi vào hoàn cảnh diệt môn.
- Trong số những lò than hầm mỏ bị tạm dừng lần này có sản nghiệp của hắn khoong Vương Tử Quân nhíu mày một chút rồi nói tiếp.
- Có, mỏ của người này cũng không hợp cách. Bí thư Triệu còn nói bắt người trước tiên phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua, thế nên đặc biệt nhúng tay vào xử lý những người khó chơi, căn bản dừng bảy lò than mỏ khoáng của người này trong huyện.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn bắt đầu hỏi về những tình huống khác. Trần Thái Trung đi theo Triệu Hiểu Bạch, hắn coi như tương lai của mình liên quan đến Triệu Hiểu Bạch, thế nên trả lời cực kỳ rõ ràng với câu hỏi của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đã tìm hiểu tin tức từ cục công an, tuy bọn họ đang gia tăng phá án, thế nhưng lái xe gây chuyện đã chết, căn bản không còn luận chứng gì khác. Trần Thái Trung dùng giọng tiếc nuối nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói với Trần Thái Trung: - Được rồi Tiểu Trần, sau này cậu công tác cần chú ý nhiều đến vấn đề an toàn của bí thư Triệu, đồng thời còn phải học cách nhắc nhở. Sau này không nên cậy mạnh, không nên bốc đồng, còn cần phải cho ra sách lược rõ ràng.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ truyền đạt lời của ngài cho bí thư Triệu. Trần Thái Trung dùng giọng trịnh trọng nói.
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, tâm tình của Trần Thái Trung có chút trầm trọng, hắn tự an ủi mình, sẽ nhanh chóng không có việc gì.
- Chủ nhiệm Trần chủ tịch Vương có phải cần nghỉ ngơi hay không? Còn ăn gì hay không? Giám đốc Phí Đồn Lượng của nhà khách huyện ủy đang đứng ở bên ngoài, khi thấy Trần Thái Trung đi ra thì không khỏi tiến lên xin chỉ thị.
Trần Thái Trung căn bản không có cảm tình gì với Phí Tự Lượng, người này có thể tiến lên vị trí hiện tại đều là nhờ vào phó chủ tịch thường vụ Thường Vận Thông. Mặc dù mỗi lần đến nơi này thì viên giám đốc luôn theo đuôi cực kỳ cung kính, thế nhưng Trần Thái Trung biết rõ một người như vậy căn bản không bao giờ ra thể thống gì, không nên cho rằng thái độ của người này là thật.
Hơn nữa Trần Thái Trung luôn có dự cảm chuyện lần này chính là do Thường Giáp Lũng gây ra, thế nên cực kỳ không có hảo cảm với Thường Vận Thông.
- Chủ tịch Vương cũng không nói gì, tôi không biết được, giám đốc Phí, anh nên đi xin chỉ thị thì hay hơn. Trần Thái Trung lắc đầu nói.
Trên gương mặt của Phí Tư Lượng nở nụ cười sáng lạn, không tỏ ra tức giận vì mình vấp phải cánh cửa sắt của Trần Thái Trung, ngược lại dùng giọng nịnh nọt nói: - Chủ nhiệm Trần, lần này chủ tịch Vương triệu kiến bí thư Phùng, chủ tịch Tần và cả ngài tổng cộng chỉ có bốn năm người, tôi thấy sau này ngài nhất định là người tương lai vô hạn.
- Tôi đã già như vậy rồi sao? Trần Thái Trung dùng ánh mắt chán ghét nhìn Phí Tư Lượng rồi hỏi ngược lại.
- Ha ha, tôi chỉ nói như vậy mà thôi, ai mà không biết chủ nhiệm Trần là người trẻ tuổi tài cao. Phí Tư Lượng cười hì hì nói.
Trần Thái Trung chuẩn bị bỏ đi, đột nhiên hắn thấy phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lưu Vĩnh Quốc vẫy tay với mình. Hắn và Lưu Vĩnh Quốc chính là phụ tá đắc lực cho Triệu Hiểu Bạch, thế nên hắn nhanh chóng đi về phía Lưu Vĩnh Quốc.
Lưu Vĩnh Quốc vốn không phát triển tốt đẹp gì ở văn phòng huyện ủy, khi Triệu Hiểu Bạch đến thì hắn chỉ là một vị phó chủ nhiệm văn phòng mà thôi, tất nhiên sẽ là người mang ơn tri ngộ của Triệu Hiểu Bạch. Khi thấy Trần Thái Trung đi đến thì hắn trầm giọng hỏi: - Thái Trung, chủ tịch Vương có hỏi điều gì không?
- Chủ tịch Vương rất quan tâm đến bí thư Triệu, hỏi những tình huống bí thư gặp phải trong lúc công tác. Trần Thái Trung cũng không che giấu mà dùng giọng chi tiết nói.
Lưu Vĩnh Quốc vỗ hai bàn tay lại với nhau, hắn gật đầu nói: - Có câu hỏi này của chủ tịch Vương thì tôi tin những uất ức hiện tại sẽ sớm được phát tiết mà thôi.
Lưu Vĩnh Quốc là người có dáng vẻ thư sinh, Trần Thái Trung thầm nghĩ bây giờ người lái xe gây tai họa đã chết, ngay cả cục công an cũng không cho ra bằng chứng gì rõ ràng, chủ tịch Vương sao có thể làm cho chúng ta hả giận được?
Trần Thái Trung nhìn đoàn xe rời đi mà không khỏi cảm thấy tâm tình có hơi bối rối. Hắn vô thức vẫy tay, trong đầu trống rỗng, chủ tịch Vương vì sao chưa nói một câu đã đi rồi?
Chẳng lẽ chủ tịch Vương đối mặt với tình huống như vậy thì cũng không có kế sách gì sao? Hay là chủ tịch Vương biết rõ không thể tiến không thể lùi, lúc này đã biêt khó mà lui rồi sao?
Khi Trần Thái Trung cảm thấy không thể nào hiểu được thì chủ tịch Mã Chấn Lâm đi đến nói: - Tiểu Trần, lúc này cậu không cần phải chen vào chuyện công tác, nên quan tâm đến bí thư Triệu nhiều hơn, một người căn bản là không thể nào đủ được, nếu như cảm thấy không xuể thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ phái nhân thủ đến bổ sung.
Mã Chấn Lâm đã đến tuổi về hưu rồi, cơ thể nhìn qua có chút khô quắt, nếu như còn sức khỏe thì có thể sẽ bị điều đến hội đồng nhân dân hoặc là mặt trận tổ quốc để công tác thêm một nhiệm kỳ nữa. Nhưng người này bây giờ căn bản không còn quá khỏe, thế nên điều kiện khó cho phép, chỉ có thể ráng cho xong nhiệm kỳ này nữa mà thôi. Mã Chấn Lâm cũng vì vậy mà có chút bàng hoàng, thế nhưng có một điều có thể khẳng định: Dù là ở hay đi thì cũng không muốn đâm chọc công tác vấn đề trong quan trường, nếu muốn ở lại thì cần phải có lời nói tốt của Triệu Hiểu Bạch; nếu muốn lui thì cần đủ mọi phía trong quan trường quan tâm đến. Hơn nữa sau lưng Triệu Hiểu Bạch còn có Vương Tử Quân, Mã Chấn Lâm tất nhiên cực kỳ nhân nhượng Triệu Hiểu Bạch, biểu hiện là một vị lãnh đạo cực kỳ có phong thái.
Trần Thái Trung cũng biết rõ điều này, hắn gật đầu nói: - Chủ tịch Mã cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác chăm sóc cho bí thư Triệu.
Mã Chấn Lâm dặn dò Tây Tường thêm một lúc rồi mới rời đi. Trần Thái Trung nhanh chóng đi vào bệnh viện, chủ nhiệm Lưu Vĩnh Quốc đang chờ ở nơi đó, khi thấy Trần Thái Trung đi về thì khẽ nói: - Chủ tịch Vương đi rồi sao?
- Đã đi rồi. Trần Thái Trung đi đến phòng bệnh viện sắp xếp cho mình, hắn nằm xuống giường, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
- Thái Trung, điều này...Chủ tịch Vương không có ý kiến gì sao? Lưu Vĩnh Quốc đi đến bên cạnh giường của Trần Thái Trung rồi khẽ hỏi.
Lưu Vĩnh Quốc căn bản hỏi quá sát làm cho Trần Thái Trung mất hứng. Anh quan tâm đến lời nói của chủ tịch Vương làm gì? Có được gì không? Hắn cũng không thèm quay đầu sang nói: - Cũng không nói gì.
- Sao lại như thế? Chủ tịch Vương bỏ mặc sao? Lưu Vĩnh Quốc giật mình hỏi.
Trần Thái Trung nhìn gương mặt ngây thơ của Lưu Vĩnh Quốc mà có chút hèn mọn, xem ra Lưu Vĩnh Quốc anh chỉ là hạng ghi chép văn kiện mà thôi, ngộ tính quá kém, hèn gì đến bây giờ vẫn còn là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy.
Trần Thái Trung thầm nghĩ nư vậy, hắn không giải thích cho Lưu Vĩnh Quốc mà thản nhiên nói: - Làm việc gì cũng có quy tắc, bây giờ cục công an không thể phá án được, chủ tịch Vương làm sao bây giờ?
Lưu Vĩnh Quốc không nói gì, những chuyện thế này thì một cán bộ như hắn không thể làm gì được.
- Chúng ta nên chăm sóc cho bí thư Triệu thật tốt, chờ bí thư hồi phục lại rồi nói sau.