Chợ chỉ dài hơn một ngàn mét, không phải quá dài, nhưng khoảng cách này lại làm cho Vương Tử Quân tràn đầy lo lắng, giống như không phải chỉ vì Lâm Dĩnh Nhi là con gái bảo bối của bí thư tỉnh ủy, mà xuất phát từ tận đáy lòng thì hắn cũng muốn bảo vệ Lâm Dĩnh Nhi như đứa em chí thân của mình. Hắn thật sự không biết biểu đạt sự quý trọng của mình với cô gái này như thế nào cho phải.
Dù dòng người chen chúc nhưng Vương Tử Quân chạy rất nhanh, càng lâu tìm được tung tích của Lâm Dĩnh Nhi thì vẻ mặt hắn càng thêm sốt ruột.
Đột nhiên hai mắt Vương Tử Quân chợt tỏa sáng, hắn thấy một nhóm người chen chúc, thế là chen vào. Bên trong là một khoảng đất trống, trong khoảng đất trống đó có Lâm Dĩnh Nhi mặc áo khoác màu vàng nhạt, nàng đang kéo tay một cô gái nhỏ.
Khi thấy mặt Lâm Dĩnh Nhi thì tâm tình của Vương Tử Quân cũng trầm tĩnh lại, hắn không nhịn được phải kêu lên hai tiếng:
- Dĩnh Nhi.
Lâm Dĩnh Nhi đang dùng ánh mắt căm tức nhìn sáu tên du côn trước mặt, bây giờ nghe được tiếng gọi của Vương Tử Quân, nàng chợt run lên, sau đó nhanh chóng xoay người lại, gương mặt tràn đầy bối rối và hoảng hốt. Lúc này những điều tuyệt vọng và uất ức của nàng đều dồn lên mắt, nước mắt lấp đầy hốc mắt, hai môi mấp máy không nói nên lời, cuối cùng mới lộ ra một nụ cười đông cứng:
- Anh Tử Quân.
Lâm Dĩnh Nhi hô lên với Vương Tử Quân, bàn tay trắng nõn cũng đưa lên vẫy gọi.
Khoảnh khắc tiếp cận Lâm Dĩnh Nhi thì Vương Tử Quân cuối cùng cũng thấy rõ tình huống, nàng đang rất khốn khổ, trên áo khoác dính đầy đất, còn có một túm tóc rơi xuống, trên gương mặt có một dấu vết bàn tay đỏ hồng.
Lâm Dĩnh Nhi bị đánh.
Khoảnh khắc này lửa giận trong lòng Vương Tử Quân chợt bùng lên, vẻ mặt hắn lạnh lùng như một thanh sắt, trong ánh mắt toát ra một ngọn lửa rực sáng, bộ dạng thật sự rất dọa người. Hắn phóng đến trước mặt Lâm Dĩnh Nhi, đồng thời cũng vung tay đẩy một tên tiểu tử trước mặt Lâm Dĩnh Nhi văng ra.
- Dĩnh Nhi, nói đi, ai ra tay với em?
Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi rồi dùng giọng đau lòng hỏi.
Nếu nhìn từ bên ngoài thì bây giờ bộ dạng của Lâm Dĩnh Nhi rất kiên cường có lực, hai mắt trắng đen rõ ràng, cặp mắt sáng ngời. Nhưng sau kh Vương Tử Quân đến, Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy mình mất hết sức lực, giống như tất cả sức mạnh đã rời khỏi cơ thể của mình. Tâm tình của nàng vốn rất không xong, lục phủ ngũ tạng của nàng giống như tan ra thành từng hạt cát. Nàng tiến lên nắm chặt lấy cánh tay của Vương Tử Quân, cánh tay của hắn thật sự rất ấm áp có lực, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ quan tâm và hỏi thăm, lại mềm mại như mây. Lâm Dĩnh Nhi không muốn lên tiếng, nàng nhắm mắt lại, khẽ dựa lên vai Vương Tử Quân, toàn thân giống như mất đi tất cả sức nặng, ngay sau đó nước mắt đã chảy thành sông.
- Hì hì, cảnh sát Đỗ, tôi nói không sai chứ? Em của tôi muốn bỏ chạy cùng tiểu tử này, vì vậy mới không nhận người anh như tôi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Một âm thanh vang lên bên tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe được âm thanh này mà quay mặt nhìn khắp bốn phía, thấy bốn phía quanh Lâm Dĩnh Nhi có bảy tám tên thanh niên, đám người này ăn mặc lòe loẹt. Người vừa lên tiếng là một tên thanh niên hơn hai mươi, vẻ mặt tái nhợt, không quá cao, trong đôi mắt dài và hẹp thi thoảng lóe lên cái nhìn lạnh lẽo.
Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn về phía tên thanh niên kia, đối phương đã hô lớn:
- Nhìn cái gì? Để ông đây cắt dứt chân chó của mày, chúng mày còn làm loạn gì nữa, mau đưa em gái đây tao mang về nhà.
- Anh dám.
Một âm thanh trong trẻo và có chút tức giận chợt vang lên bên cạnh tên kia.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn, đó là một cô gái mặc áo lông màu xanh, không lớn tuổi, lại xinh đẹp, toàn thân bùng ra khí chất anh thư. Đặc biệt là cô nàng có cặp lông mày cao vút, giống như hai hàng rào chắn tự nhiên che hai hồ nước bên dưới.
Nếu nói về vẻ đẹp thì cô gái này không kém Lâm Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi thuộc về vẻ đẹp kinh ngạc phi thường, là mỹ nữ mà người ta nhìn qua khó thể quên được. Nếu nói Lâm Dĩnh Nhi mềm mại đáng yêu thì cô gái kia lại anh thư tiêu sái, Vương Tử Quân chỉ cảm thấy đã từng gặp qua cô gái này ở nơi nào đó, cô bé có nụ cười đoan trang và thân thiết, có hai hàng chân mày như không thể xâm phạm. Hắn chợt sinh ra cảm giác đã quen biết từ lâu, làm cho người ta sinh ra cảm giác an toàn và tin cậy.
- Tôi sao lại không dám? Em Đỗ, đây chính là việc của nhà chúng ta, đừng nói là hôm nay em không mặc đồng phục cảnh sát, cho dù em có mặc, cũng từng mở tưởng xen vào việc của người khác.
Tên thanh niên kia lên tiếng, thế là có vài tên đàn ông phóng về phía Vương Tử Quân, một tên thanh niên vươn tay kéo Vương Tử Quân:
- Thằng khốn này, cút ra cho tao.
Khoảnh khắc khi bàn tay của đối phương chụp lên người, Vương Tử Quân đã cho tên thanh niên kia một tát. Tuy hắn không biết rõ đầu đuôi sự việc, thế nhưng bọ dạng của Lâm Dĩnh Nhi vào lúc này thật sự làm hắn khó thể kiềm chế cơn tức giận.
Đám người kia dù thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân lại ra tay với mình, thế là cả đám xưa nay quen làm càn chợt ngây người, ngay sau đó tên cầm đầu đã có phản ứng, hắn lớn tiếng nói:
- Anh em, nó dám ra tay đánh trả, đập chết nó đi.
- Đánh chết nó đi, cho nó biết thế nào là lợi hại.
Trong tiếng la hét ầm ĩ, hơn chục tên thanh niên lao về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không thích đánh đấm nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm mà hắn có thể rút lui, thế nên hắn vội vàng đưa Lâm Dĩnh Nhi ra đứng sau lưng mình, chính hắn chuẩn bị nghênh đón đám người kia. Lâm Dĩnh Nhi nhìn trái nhìn phải, lại nhìn bóng lưng trước mắt, lại nhếch miệng cười, nước mắt vô tình bùng lên. Nàng dùng tay lau đi nước mắt, ngay sau đó nàng lại nhanh chóng cảm thấy ấm áp vì sự che chở của Vương Tử Quân.
- Các người đang làm gì vậy? Còn không mau dừng tay?
Trương Tân Dương sau khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì nhanh chóng phái người chạy đến hiện trường, mà chính hắn cũng chưa an tâm, thế nên cũng tự mình chạy đến. Lúc này hắn thấy một nhóm người đến vây công Vương Tử Quân, vậy là quát lớn một tiếng.
Đám côn đồ kia chuẩn bị ra tay, nhưng lúc này vừa nhìn thấy người đến là cảnh sát thì chân tay nhũn ra, ánh mắt đều tập trung về phía tên thanh niên thủ lĩnh.
Tên thanh niên thủ lĩnh thấy cảnh sát thì giống như cũng không có gì e ngại, hắn phất tay cho đám thuộc hạ dừng tay, sau đó dùng ánh mắt trêu tức nhìn Trương Tân Dương rồi dùng giọng điềm nhiên như không hỏi:
- Ủa, đây không phải là anh Trương sao? À, không nên gọi là anh Trương, phải gọi là cục trưởng Trương. Cục trưởng Trương này, tôi đây chúc mừng anh được thăng chức, anh xem khi nào thì mời anh em đi uống một trận no say đây?
Khi thấy tên thanh niên kia thì trong lòng Trương Tân Dương khẽ động, hắn không ngờ kẻ phát sinh xung đột với Vương Tử Quân lại là người này, hắn trầm ngâm một lát rồi quát lớn:
- Thịnh Tiểu Hổ, cậu muốn làm gì? Cậu muốn vây công bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu nên thành thật, nếu không tôi sẽ bắt cậu.
Bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy? Nhưng chữ này được Trương Tân Dương nói ra làm cho đám thanh niên bên kia chợt sững sờ, thật sự không ngờ mình lại đút tay vào tổ ong vò vẽ, nhưng bọn họ giật mình nhưng trong lòng cũng không cảm thấy có gì đáng sợ.
- Bí thư Vương của ủy ban tư pháp, là Vương Tử Quân?
Thịnh Tiểu Hổ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn:
- Ha ha ha, bí thư Vương, người không biết cũng không nên trách, tôi đây có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, mong anh đừng trách, nếu có rảnh tôi xin mời anh dùng cơm, ha ha ha.
Thịnh Tiểu Hổ nói rồi đảo cặp mắt qua người Lâm Dĩnh Nhi, sau đó lại khẽ xoay người.
Ánh mắt mờ ám của Thịnh Tiểu Hổ nào có thể qua mắt được Vương Tử Quân? Người có thể làm cho Trương Tân Dương kiêng kỵ, chắc chắn là có chút địa vị. Nhưng dù đối phương có địa vị gì thì Vương Tử Quân cũng không muốn bỏ qua.
Nếu đối phương chọc vào Vương Tử Quân, hắn sẽ có thể nhẫn nhịn một chút cho xong, nhưng lại chọc vào Lâm Dĩnh Nhi, rõ ràng là không có dư âm thương lượng.
Tôn Hạ Châu chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn há miệng muốn lên tiếng, nhưng Vương Tử Quân lại phất tay, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Tân Dương, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói ra hai chữ:
- Bắt lại.
Trương Tân Dương biết những hành vi mờ ám của mình không qua mắt được Vương Tử Quân, nhưng hắn cũng không ngờ Vương Tử Quân lại làm trầm trọng sự việc, lại ra lệnh cho mình bắt người. Lúc này hắn chợt cảm thấy ngây người, cũng không biết phải làm sao, nhưng khi hắn đang tỏ ra khó xử thì đã nghe thấy Vương Tử Quân ném ra một câu:
- Trương Tân Dương, tôi cho anh một kết quả.
Vương Tử Quân nói xong thì kéo Lâm Dĩnh Nhi đi về phía bãi đậu xe.
- Bắt tôi? Anh Trương, anh không biết...
Thịnh Tiểu Hổ thấy Vương Tử Quân đi thì nở nụ cười đùa cợt, hắn cũng không thèm nhìn viên bí thư ủy ban tư pháp kia, đúng là quá kiêu ngạo.
Trương Tân Dương vừa nghe âm thanh nhàn nhạt của Vương Tử Quân thì biết đó là tối hậu thư của bí thư Vương, nếu như mình không ra tay, sau này đừng hòng còn là người của bí thư Vương. Nếu không còn sự bảo hộ của Vương Tử Quân, chức phó cục trưởng của mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nhưng Trương Tân Dương cũng rất cố kỵ thế lực của đối phương, hắn cũng biết rõ hậu quả khi đắc tội với đối phương. Sau khi hắn trố mắt nhìn một lát, cuối cùng hắn kéo mũ xuống, lại dùng giọng nghiêm nghị nói với vài tên cảnh sát sau lưng;
- Đưa người đi cho tôi, có gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm.
Thịnh Tiểu Hổ nhìn đám người Trương Tân Dương tiến về phía mình mà trong lòng không khỏi có chút chấn động, nhưng sau đó lại dùng giọng ngoài mạnh trong yếu nói:
- Con bà nó Trương Tân Dương, nếu mày dám ra tay, ông sẽ liều mạng với mày.
Nhưng lúc này Thịnh Tiểu Hổ lớn tiếng gào thét lại nhận lấy hai cái tát của Trương Tân Dương, sau đó đám cảnh sát đã sớm có ý kiến với đám côn đồ này đã phóng đến như mãnh hổ xuống núi.
Khi thấy Thịnh Tiểu Hổ bị đánh thì đám thanh niên kia thật sự rất lo lắng, lúc này cảnh sát phóng đến thì cả đám nhanh chân bỏ chạy. Nhưng lúc này có chạy cũng không còn kịp, cả đám bị đè xuống đất, sau đó bị còng tay giải đi.
- Trương Tân Dương, con bà mày nghe rõ cho tao, anh của tao sẽ không bỏ qua cho mày.
Thịnh Tiểu Hổ bị Trương Tân Dương cho hai tát, lúc này càng tỏ ra kiêu ngạo, càng chửi ầm lên.
Trương Tân Dương vừa rồi cho Thịnh Tiểu Hổ hai tát, chút tức giận cũng hạ xuống, bây giờ nghe thấy Thịnh Tiểu Hổ nhắc đến người anh thì trong lòng có hơi giật mình, vô tình không dám tiếp tục có hành động mạnh với đối phương.
Khi Trương Tân Dương còn đang do dự thì Thái Thần Bân đã chạy đến, trong tay không biết đã lấy đâu ra một tiếng băng keo, khi Thịnh Tiểu Hổ còn đang hổn hển chuẩn bị lên tiếng thì đã bị Thái Thần Bân dán chặt băng keo vào miệng.
Thịnh Tiểu Hổ là một tên hoành hành ngang ngược ở huyện Lô Bắc, bất đắc dĩ bị người ta dám băng keo vào miệng, lúc này giống như heo bị ném vào bao, chỉ có thể phát ra những tiếng rên khẽ mà thôi.
Thái Thần Bân đại biểu cho ai, là đại biểu cho bí thư Vương, thế cho nên miếng băng keo đó là do bí thư Vương dán lên. Trương Tân Dương nhìn Thái Thần Bân nghênh ngang bỏ đi mà trong lòng chợt xuất hiện vài phần lo lắng.
- Đi.
Trương Tân Dương vung tay với thuộc hạ của mình, sau đó dẫn đoàn người đi về phía xe cảnh sát nằm ở đầu đường. Dân chúng trước đó vì sợ Thịnh Tiểu Hổ mà không dám lên tiếng, bây giờ liên tục chỉ tay vào đám Thịnh Tiểu Hổ đang bị dán băng keo lên miệng, ý nghĩ thế nào không cần nói cũng biết.
Sau khi nhóm Trương Tân Dương ra tay thì viên cảnh sát Đỗ kia vẫn đứng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng sau khi thấy Thịnh Tiểu Hổ kiêu ngạo bị dán băng keo vào miệng, khóe miệng nàng không khỏi lộ ra nụ cười.
Vị bí thư ủy ban tư pháp kia thật sự rất biết điều.
Vương Tử Quân dùng một chiếc khăn khẽ lau đi những vết bẩn trên mặt Lâm Dĩnh Nhi, nha đầu kia lúc này mới biết kêu đau, nước mắt cũng trào ra. Hai người tuy không nói lời nào nhưng chút tình cảm dịu dàng thật sự truyền sang cho nhau.
Cô bé được Lâm Dĩnh Nhi giữ chặt lấy bên mình cũng đã hơn mười tuổi, tuy toàn thân đầy đất cát nhưng lại có vẻ đẹp động lòng người.
- Chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân đặt khăn lụa xuống rồi khẽ hỏi.
- Anh, có chuyện thế này.
Lâm Dĩnh Nhi kéo tay cô bé rồi nói ra những gì đã xảy ra.
Thì ra Lâm Dĩnh Nhi và Giang Gia Kỳ đang đi dạo phố vui vẻ thì thấy vài tên đàn ông điên cuồng đuổi theo một cô bé, những người bên đường thấy sự việc như vậy cũng không thèm quan tâm. Cũng có vài người biết lai lịch của đám thanh niên kia, khi thấy đám thanh niên kia phóng qua bên cạnh thì bọn họ nhanh chóng tránh qua như gặp sói gặp hổ.
Lâm Dĩnh Nhi vốn là người có đầy lòng chính nghĩa, nàng thấy cô bé kia ngã sấp xuống, thế là không đành lòng và tiến lên chặn đám người kia lại.
Lâm Dĩnh Nhi vừa tiến lên cản đường thì ánh mắt đám thanh niên kia chợt tỏa sáng, không những muốn đưa cô bé kia đi, còn muốn đưa cả Lâm Dĩnh Nhi đi theo. Thịnh Tiểu Hổ tiến lên kéo Lâm Dĩnh Nhi, nàng giằng co và cào vào mặt hắn, điều này làm hắn nổi điên và cho nàng một tát.
" Thịnh Tiểu Hổ! "
Vương Tử Quân nhắc đến tên của tên thanh niên kia và vẻ mặt âm trầm đến mức có thể vặn ra nước.
- Ôi, đã quên chào chị cảnh sát kia, nếu không có chị ấy thì em đã bị đám người xấu kéo đi.
Lâm Dĩnh Nhi lúc này mới nhớ lại, nàng dùng giọng cảm thán nói.
- Ngày mai đến tìm nói lời cảm ơn là được.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt trìu mến nhìn Lâm Dĩnh Nhi, hắn không kìm lòng được phải vuốt ve đầu nàng.