- Ha ha, bí thư Vương, tôi sẽ giới thiệu cho ngài một người. Khang Tắc Chính nói rồi gọi người đàn ông đi theo bên cạnh đến nói: - Phùng Xuyên Hải chính là phó bí thư ủy ban kỷ luật, để cho anh ấy đi theo ngài đến thực hiện công tác ở thành phố Hân Lũng.
Khi Phùng Xuyên Hải đi vào thì Vương Tử Quân đã có sự chú ý với người này, lúc này nghe Khang Tắc Chính giới thiệu thì hắn không khỏi nhìn sang, thấy gương mặt của Phùng Xuyên Hải khá ngưng trọng. Người này hơn bốn mươi tuổi, cơ thể nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác nghiêm nghị.
Vương Tử Quân cười nói: - Chào bí thư Phùng, buổi sáng anh làm tốt công tác hiện tại của mình, bốn giờ chiều chúng ta xuất phát.
Khang Tắc Chính thấy Vương Tử Quân vui vẻ tiếp nhận sắp xếp của mình thì cang tỏ ra vui mừng. Lúc này hắn nói với Phùng Xuyên Hải: - Xuyên Hải anh nhất định phải làm tốt công tác phối hợp với bí thư Vương, nếu có bất kỳ vấn đề gì trong công tác thì tôi sẽ hỏi tội anh.
Xe chạy nhanh trên đường cao tốc đến thành phố Hân Lũng, Vương Tử Quân ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu chỉ nghĩ về hành trình đến thành phố Hân Lũng. Lúc này hắn đã cho ra quyết định của mình, nếu như điều tra được nguyên nhân của sự cố, cho dù đối phương là ai thì vẫn phải cho ra một bài học nhớ đời.
Đi đến vị trí hiện tại của Vương Tử Quân tuy cực kỳ chú trọng hòa hợp êm thấm, thế nhưng nếu như không có sát khí đảm đương, chỉ sợ khó thể nào trấn áp được cục diện.
- Bí thư Vương, sáng nay tôi đã xem qua về tư liệu xây dựng nhà thi đấu thành phố Hân Lũng, tôi phát hiện bọn họ có vài hành vi không tuân theo quy định ở phương diện thủ tục. Phùng Xuyên Hải ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, khi thấy Vương Tử Quân mở mắt ra thì hắn tranh thủ báo cáo.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn dùng giọng từ chối cho ý kiến nói: - Chúng ta cần phải căn cứ vào tình hình thực tế để điều tra sự kiện này của thành phố Hân Lũng, đồng thời phải thật sự cầu thị. Chúng ta cần làm sáng tỏ sự việc, phải cho ra một câu trả lời rõ ràng với cán bộ và nhân dân trong tỉnh.
- Vâng, tôi nhớ rồi. Phùng Xuyên Hải nhìn ánh mắt của Vương Tử Quân, trên mặt chợt có vài phần rực sáng.
Khi xe chạy đến ngã rẻ của đường cao tốc thì Vương Tử Quân thấy một nhóm người đang đứng chờ ở phía bên kia. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khoát tay nói với lái xe: - Không cần quan tâm đến bọn họ, cứ đi đi.
Lái xe đã đi theo Vương Tử Quân xuống địa phương vài lần, mỗi lần gặp phải tình huống thế này thì bí thư Vương sẽ cho dừng xe lại, thế nhưng không ngờ bây giờ bí thư Vương lại có thái độ khác thường, cho mình trực tiếp chạy qua.
Đám người đứng chờ đón chào bên dưới thấy xe của lãnh đạo chạy đi như bay, bọn họ hiểu ý của Vương Tử Quân là gì. Sau khi đám người đưa mắt nhìn nhau thì nhanh chóng lên xe, sau đó bám theo xe của Vương Tử Quân chạy về phía khu văn phòng cấp ủy chính quyền thành phố.
- Bí thư Vương, chúng tôi không làm tốt công tác nên nhà thi đấu đã sập xuống. Khi Vương Tử Quân bước xuống xe thì một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tiến lên dùng giọng kiểm điểm nói.
Vương Tử Quân có vài lần có liên hệ với người đàn ông này, người này chính là bí thư Ngô Đại Phúc của thành phố Hân Lũng. Cái tên Ngô Đại Phúc nghe qua thì rất tục, thế nhưng người này có danh tiếng không nhỏ trong thành phố Hân Lũng.
Thành tích mạnh nhất của Ngô Đại Phúc chính là đẩy thành phố Hân Lũng có được chiến tích phát triển kinh tế trong hàng thứ ba tỉnh Mật Đông, vì sự lãnh đạo tài tình của hắn mà kinh tế thành phố đang liên tục phát triển không ngừng.
Trước kia Vương Tử Quân gặp mặt Ngô Đại Phúc thì đều cho ra biểu hiện bình dị gần gũi, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân dùng giọng không chút khách khí nói: - Tỉnh ủy đã sớm hạ thông báo, cấm các anh không được nghênh đón, các anh không chạy đến nhà thi đấu mà kiểm tra xem xét, lại chạy ra đường cao tốc, hành động của các anh lần này có ý nghĩa gì lớn với tổ điều tra chúng tôi sao?
Ngô Đại Phúc tranh thủ thời gian lên tiếng: - Bí thư Vương, không phải là chúng tôi cố ý trái lệnh, là vì lúc này đã khá muộn rồi, hơn nữa hai năm qua tình hình phát triển kinh tế của thành phố là khá lớn, thành phố chuyển biến từng ngày, tôi sợ nếu không dẫn đường thì mọi người sẽ đi đường xa, làm trễ nãi thời gian của ngài.
Trần Binh Dương nhanh chóng tiếp nhận đề tài này, hắn nói: - Bí thư Ngô nói rất đúng, trước đó chúng tôi mở hội nghị phát triển kinh tế đã chú trọng đầu tư vào phương diện xây dựng thành phố, bộ mặt thành phố ngày càng thay đổi lớn. Đừng nói là bí thư Vương chưa từng đến thành phố Hân Lũng, cho dù bí thư có đến thì cũng khó thể nào thoát khỏi tình huống lạc đường.
Ngô Đại Phúc cũng không chọn con đường thẳng để đi, ngược lại đi đường vòng và khá xa. Bọn họ sở dĩ đi đường vòng là muốn để cho Vương Tử Quân thấy được sự biến hóa của thành phố Hân Lũng. Vương Tử Quân là ai? Hắn không đơn thuần là một phó bí thư tỉnh ủy, hắn còn là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh tương lai.
Nói từ phương diện khách quan thì cấp ủy chính quyền thành phố Hân Lũng thật sự có lý niệm xây dựng phát triển thành phố rất tốt, biết dựa vào ý kiến của quần chúng nhân dân, khởi công toàn diện các công trình dân sinh, đặc biệt là cải tạo công trình đường đê quanh sông. Hơn nữa những cải tạo của thành phố Hân Lũng rất thành công, thành phố có khả năng chống lũ rất cao, sinh thái được đảm bảo, những công trình cũ được cải tạo tạo nên điểm nhấn trong các hoạt động văn hóa du lịch.
Triệu Hiểu Bạch ngồi trên xe chợt bừng tỉnh, thì ra nhóm người Ngô Đại Phúc đi đón Vương Tử Quân là có mục đích. Đám người này cho xe chạy qua công trình bảo vệ ở bên cạnh sông, còn đi qua một công viên rất đẹp, núi xanh sông mát, màu xanh trải dài khắp nơi. Trên con đường đi qua người dân thành phố có cuộc sống rất vui vẻ thoải mái, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp. Dù là ai nhìn vào những hình tượng như vậy thì cũng phải cảm thán, thật sự là những công trình dân sinh hiệu quả.
Thử nghĩ mà xem, một cấp ủy chính quyền thành phố chú trọng dân sinh như vậy thì sao có thể cho ra những vấn đề không hay ở phương diện xây dựng nhà thi đấu cho đại hội thể dục thể thao cho được?
Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến đây mà không khỏi thầm cảm thán, Ngô Đại Phúc thật sự là có bản lĩnh. Nếu như báo cáo tư liệu về sự cố về xảy ra cho bí thư Vương mà nhóm người ở thành phố Hân Lũng lại nói chen vào phương diện mình đã hết lòng mưu cầu phát triển thành phố như thế nào, chỉ sợ sẽ phát sinh hiệu quả ngược lại, sẽ làm cho Vương Tử Quân phản cảm. Thế nhưng Ngô Đại Phúc là người sáng suốt, hắn không làm như vậy, chủ yếu đưa Vương Tử Quân đi ngang qua những công trình thể hiện thành tích của mình, nó sẽ phát sinh ra những hiệu quả không một tiếng động, tâm tư như vậy không khỏi làm cho người ta vỗ tay tán dương.
- Mong bí thư Vương yên tâm, phía thành phố Hân Lũng nhất định sẽ có thái độ đoan chính, sẽ quyết không che giấu, có sửa thì sửa, có sai thì nhận khuyết điểm trong sự kiện lần này. Ngô Đại Phúc đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Lời nói của Ngô Đại Phúc làm cho vẻ mặt của Vương Tử Quân thả lỏng hơn một chút, hắn khẽ gật đầu với Ngô Đại Phúc, sau đó nhìn về phía người đàn ông đứng sau lưng Ngô Đại Phúc. Người đàn ông kia dáng người không phải rất cao, gương mặt kiên cường trung dung mang theo phong độ của người có tri thức, sau khi Vương Tử Quân nhìn đến thì người này nhanh chóng duỗi hai tay ra: - Chào bí thư Vương.