Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng cân nhắc lời nói của Vương Tử Quân, càng nghĩ càng có nhiều hương vị. Chẳng lẽ chủ tịch Vương công tác gặp phải việc gì ràng buộc sao?

- Chủ tịch Vương, Cổ Dương là người thành thật thế nhưng không đủ nhanh nhạy. Tôi cũng muốn quay về, thế nhưng chờ người tìm được người cái đã. Triệu Hiểu Bạch trầm ngâm giây lát rồi đề nghị với Vương Tử Quân.

Cổ Dương và Triệu Hiểu Bạch làm việc với nhau một thời gian không ngắn, Triệu Hiểu Bạch cũng biết rõ khuyết điểm của Cổ Dương, điều này cũng không có gì bất ngờ. Vương Tử Quân chủ yếu bấgt ngờ là vì một lời bình luận của Triệu Hiểu Bạch về Cổ Dương, có thể thấy Triệu Hiểu Bạch đã cầu tiến hơn rất nhiều.

- Chuyện thư ký thì cậu không cần quan tâm, cậu nên làm tốt công tác của một vị bí thư huyện ủy là được. Nhìn từ phương diện này thì cậu là chư hầu một phương, cần phải có phong thái của lãnh đạo đứng đầu.

Triệu Hiểu Bạch nở nụ cười rồi nói sang chuyện khác: - Chủ tịch, ngài còn nhớ sự kiện tuyển chọn nhân viên công tác của ủy ban nhân dân tỉnh lần trước không?

- Làm sao vậy? Vương Tử Quân tất nhiên nhớ rất rõ, vì sự kiện này có liên quan đến mối phiền toái của Văn Ngư Nhi, sao có thể quên được?

Triệu Hiểu Bạch trầm giọng nói: - Trong huyện chúng tôi có một vị đồng chí tham gia tuyển chọn, người này căn bản vượt qua vòng thi tuyển, thế nhưng đến khi kiểm tra sức khỏe thì bị loại. Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì khẽ nói: - Anh ấy chỉ có hơi lác mà thôi.

Mắt hơi lác cũng không thể là lý do bị loại, Vương Tử Quân căn bản biết rõ phương diện kiểm tra sức khỏe tuyển chọn nhân viên công tác, hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch, sau đó khẽ hỏi: - Vậy sao anh ta không khiếu nại?

- Anh ấy nói lãnh đạo của sở nội vụ có tìm gặp, sau đó nói về tính nguyên tắc, cố gắng làm tốt công tác. Triệu Hiểu Bạch nói đến đây thì nhìn Vương Tử Quân có hơi lạnh lẽo của Vương Tử Quân, hắn nói tiếp: - Nghe nói thay vào đó là con trai của Cảnh Tự Tiêu.

Khang Tắc Chính là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban kỷ luật, căn bản là một nhân vật cường thế ở tỉnh Mật Đông. Nhưng bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương chính là một người cực kỳ cường thế, hơn nữa tác phong của chủ tịch Vương căn bản rất ôn hòa nhưng năgn lực lại cực mạnh làm cho người ta không dám coi thường, vì vậy địa vị của Khang Tắc Chính căn bản không quá rõ ràng.

- Chào bí thư Khang. Khi thấy Khang Tắc Chính thì nhiều người cúi chào cung kính.

Khang Tắc Chính bình thường đều hờ hững tiến lên phía trước đối với những câu chào hỏi chung quanh. Dù sao thì hắn cũng là bí thư ủy ban kỷ luật, phải có sát khí làm cho người ta bị trấn trụ, không phải là một người tốt đẹp với nụ cười phật Di Lặc.

- Tiểu Cổ, chủ tịch Vương có ở trong phòng không? Khang Tắc Chính nhìn Cổ Dương ở trước mặt rồi khẽ hỏi.

Cổ Dương căn bản cũng có chút không yên khi đối diện với bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hắn nhìn Khang Tắc Chính rồi trầm giọng nói: - Bí thư Khang, chủ tịch Vương đang xem xét văn kiện, ngài chờ một chút, tôi sẽ đi vào thông báo một tiếng với chủ tịch Vương.

Khang Tắc Chính nhìn Chủ tịch vội vàng rời đi mà khẽ nở nụ cười. Tuy hắn và Cổ Dương có tiếp xúc với nhau không quá nhiều lần, thế nhưng nhìn từ phản ứng của người này, hắn cảm ứng được vài vấn đề, có lẽ chỉ là một nhân vật quá độ mà thôi.

Vì yêu cầu của Vương Tử Quân căn bản là cực kỳ cao.

Sau khi để Hiểu Bạch xuống cơ sở học tập kinh nghiệm, rất nhiều người vội vàng đề cử người cho Vương Tử Quân. Khang Tắc Chính cũng nhận được mười cuộc điện thoại, đơn giản đều yêu cầu hắn hỗ trợ, cố gắng giới thiệu người cho Vương Tử Quân.

Điều này căn bản cũng chỉ là một chuyện đơn giản như vung tay lên đối với Khang Tắc Chính, nhưng hắn đều từ chối tất cả. Không phải vì hắn không có mối liên hệ tốt đẹp với Vương Tử Quân, chủ yếu là vì hắn không muốn liên quan đến chuyện này.

"Vương Tử Quân gọi điện thoại cho mình rốt cuộc là vì chuyện gì?" Khang Tắc Chính nghĩ đến điều này mà không khỏi trở nên trầm ngâm.

Khang Tắc Chính và Vương Tử Quân căn bản không có liên hệ quá nhiều trong các hạng mục công tác, vì vậy nên số lần đến xin chỉ thị của Vương Tử Quân bên này là không nhiều. Hắn không đến thì Vương Tử Quân căn bản cũng mặc kệ không quan tâm. Hôm nay nếu như không phải Vương Tử Quân gọi điện thoại cho hắn, chỉ sợ hắn cũng không muốn đến gặp Vương Tử Quân.

- Bí thư Khang, chủ tịch Vương mời ngài đi vào. Cổ Dương nhan chóng đi đến khẽ nói với Khang Tắc Chính.

Khang Tắc Chính khẽ gật đầu rồi đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.

- Bí thư Khang, mời ngài ngồi bên này. Sau khi Khang Tắc Chính đi vào thì Vương Tử Quân mỉm cười tiến lên nghênh đón.

Khang Tắc Chính không phải là người thích khách khí, Vương Tử Quân mời ngồi và hắn nhan chóng ngồi xuống rồi nói: - Chủ tịch Vương, ngài tìm tôi có gì cần phân phó sao?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt biến thành màu đen của Khang Tắc Chính, hắn không khỏi thầm nghĩ bí thư Khang rõ ràng là người thiết diện vô tư. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn, hắn nghe Khang Tắc Chính hỏi như vậy thì dùng giọng gọn gàng dứt khoát hỏi: - Bí thư Khang, anh nhận được phong thư này không?

Khang Tắc Chính nhìn phong thư nhìn qua vài lượt, thấy nộ dung của nó phản ánh về phương diện không nhận được sự đối đãi công bình công chính ở sự kiện tuyển chọn nhân viên công tác. Hắn là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, những chuyện lọt vào mắt hắn phần lớn đều là án lớn liên quan đến cán bộ cấp sở.

- Chủ tịch, chuyện này tôi sẽ cho người điều tra thêm. Vì chuyện này là Vương Tử Quân giao cho mình, thế cho nên cuối cùng Khang Tắc Chính cũng phải thành thật nói.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Bí thư Khang, chuyện này nhìn qua không lớn nhưng ý nghĩa và tổn hại của nó là không thể đo lường. Nếu như không thể loại bỏ khối u ác tính này, như vậy ở phương diện chọn lựa nhân tài kế tiếp sẽ có nhiều người bị loại bỏ theo kiểu như vậy.

- Vâng, sau khi quay về tôi sẽ nhanh chóng điều tra, nếu phát hiện ra có vấn đề, tôi sẽ tiến hành nghiêm trị không tha đối với những nhân viên có liên quan. Khang Tắc Chính thấy Vương Tử Quân coi trọng như vậy thì không khỏi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, khi hắn chuẩn bị nói thêm vài câu với Khang Tắc Chính, chợt nghe Khang Tắc Chính nói: - Chủ tịch Vương, tôi bên kia còn có hội nghị cần tham gia, nếu ngài không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước.

- Sau này nếu bí thư Khang có thời gian thì nên đến chỗ tôi tâm sự nhiều hơn. Vương Tử Quân tiễn Khang Tắc Chính đến cửa thì vừa cười vừa nói.

- Nhất định rồi. Khang Tắc Chính đi đến bên cửa thì đột nhiên quay đầu hỏi Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, trong số các vị thường ủy tỉnh ủy căn bản có rất nhiều người không thích nói chuyện với tôi.

- Ha ha, đó là bọn họ có cái nhìn quá bất công, bình thường nên liên hệ nhiều hơn với các đồng chí làm công tác kiểm tra kỷ luật, như vậy mới xem như lúc nào cũng có hồi chuông cảnh báo vang lên bên tai. Vương Tử Quân cười cười nói với Khang Tắc Chính.

Vương Tử Quân lại tiếp tục công tác của mình, hắn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Khang Tắc Chính. Hắn căn bản rất hâm mộ Khang Tắc Chính, dù sao thì người này có thể kiên trì nguyên tắc ở rất nhiều công tác, cực kỳ khó có được.

Chuyện này hắn cũng mong sao Khang Tắc Chính có thể cho ra một câu trả lời rõ ràng.

Vương Tử Quân tất nhiên có vài phần chờ mong, nhưng kết quả cuối cùng còn nhanh hơn dự đoán của hắn. Sáng hôm sau Cổ Dương đã đến báo cáo, nói rằng trưởng phòng Cảnh Tự Tiêu đến báo cáo công tác.

Vương Tử Quân lúc này không muốn gặp mặt Cảnh Tự Tiêu, hắn nói với Cổ Dương: - Cậu nói với Cảnh Tự Tiêu, gần đây hành trình của tôi sắp xếp rất dày, căn bản không có thời gian gặp mặt anh ấy.

Cổ Dương bây giờ liều mạng biểu hiện vì vị trí của mình, sau khi nghe thấy giọng nói của Vương Tử Quân có chút mất kiên nhẫn, thế là tranh thủ thời gian gật đầu rời đi.

Nửa giờ sau Vương Tử Quân quay về phòng làm việc thì thấy Cảnh Tự Tiêu đang đứng chờ ngoài cửa. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì hắn nhan chóng tiến lên chào đón: - Chủ tịch Vương, tôi đến thừa nhận sai lầm với ngài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK