Nhưng Chử Vận Phong căn bản không thể nào nói ra những lời này, lão và Thích Phúc Lai có quan hệ thân mật với nhau, ai cũng hiểu rất rõ ràng.
- Bí thư Vương, anh nói như vậy thật sự có hơi quá. Thích Phúc Lai thật sự khó thể nào trốn tránh trách nhiệm ở sự kiện này, thế nhưng hình phạt như vậy là quá nghiêm khắc. Mặc dù giết một người răn dạy trăm người là kết quả rất tốt, thế nhưng chúng ta cũng cần phải xem xét lại, thường thì hăng quá sẽ hóa dở.
Lục Trạch Lương thấy người chung quanh trầm mặc không nói, thế là nhanh chóng lên tiếng.
Lục Trạch Lương mở miệng nhanh chóng nhận được hưởng ứng tích cực từ Diêu Trung Tắc, lúc này Diêu Trung Tắc cũng nói:
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Lục. Vì chúng ta bồi dưỡng một cán bộ căn bản không dễ dàng gì, chúng ta vừa phải đả kích vừa bảo vệ đồng chí của mình, như vậy các đồng chí mới có tính tích cực công tác, không vì một sai lầm nhỏ mà chối bỏ tất cả. Hai năm qua thành phố Lâm Hồ phát triển rất mạnh, thành tích quá rõ ràng, nếu như vì một chuyện nhỏ như vậy mà miễn đi chức vụ của bí thư Thích, như vậy có sinh ra hậu quả làm cho các đồng chí cảm thấy tâm ý nguội lạnh hay không?
Hai người Lục Trạch Lương và Diêu Trung Tắc cùng nhau lên tiếng, Chử Vận Phong chợt thả lỏng hơn một chút. Lão khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân hít vào một hơi rồi trầm giọng nói:
- Chuyện này ý kiến của bí thư Vương căn bản là rất sắc bén, nhưng cũng có chỗ tốt. Chẳng qua bí thư Diêu nói cũng rất đúng, chúng ta cần phải phê bình giáo dục đồng chí của mình, còn phải bảo vệ bọn họ, để cho bọn họ có cơ hội và không gian phát triển. Đối với sự kiện này tôi cảm thấy chỉ nên cảnh cáo đảng với đồng chí Thích Phúc Lai mà thôi.
Ý kiến của Diệp Thừa Dân căn bản là trọng tâm, vì vậy cũng không ai bày ra ý kiến bất đồng, xem như sự việc được giải quyết.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, sau đó nói tiếp:
- Nếu bí thư Diệp đã cho ra chỉ thị, tôi chỉ có thể phục tùng. Nhưng là một người lãnh đạo trực tiếp của khối tư pháp thị ủy Lâm Hồ, tôi cho rằng bí thư ủy ban tư pháp thị ủy Vạn Thạch Tắc căn bản không thể trốn tránh trách nhiệm. Chuyện này sở dĩ không được giải quyết trong thời gian dài cũng có liên quan rất lớn đến sự qua loa chủ quan của Vạn Thạch Tắc. Vì vậy đối với một người lãnh đạo trực tiếp như Vạn Thạch Tắc, tôi cảm thấy nên xử lý cực kỳ nghiêm túc.
Xử lý nghiêm túc Vạn Thạch Tắc thì Thích Phúc Lai sẽ thoát thân, thế nhưng Lục Trạch Lương vẫn căn bản cảm thấy không muốn. Hắn nhìn gương mặt lạnh lùng của Vương Tử Quân, thế là thản nhiên nói:
- Bí thư Vương, theo anh thì chúng ta nên xử lý đồng chí Vạn Thạch Tắc thế nào cho ổn thỏa?
- Miễn chức.
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Lục Trạch Lương rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Lại là miễn chức, Vương Tử Quân có phải là kẻ thù của thành phố Lâm Hồ hay không, vừa rồi muốn di dời bí thư thị ủy, bây giờ lại vung dao chém bí thư ủy ban tư pháp thị ủy. Vào hội nghị thường ủy lần trước Lục Trạch Lương căn bản chịu quá nhiều thiệt thòi trong tay của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy hôm nay là cơ hội cho mình.
Lục Trạch Lương trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp nói rất rõ ràng, hội nghị hôm nay chủ yếu giải quyết hai vấn đề trọng điểm, theo tôi thấy hai vấn đề này một là xử lý cán bộ lãnh đạo thành phố Lâm Hồ; thứ hai chính là xử lý và cổ vũ phải đi đôi với nhau. Tôi mãnh liệt phản đối phương án xử lý chỉ nghiêng về phía trừng phạt cán bộ của đồng chí Vương Tử Quân, phương pháp này nhìn qua tuy rất nghiêm túc thế nhưng thực tế lại căn bản không chịu trách nhiệm với đồng chí của mình. Tôi cho rằng đồng chí Vạn Thạch Tắc dù có sai lầm ở sự kiện này, thế nhưng còn chưa đến mức bị miễn chức.
Lục Trạch Lương quả nhiên là lão quan liêu, lúc này nói đến hai vấn đề của hội nghị, căn bản nói ra một tràng, cực kỳ có lý lẽ.
Chử Vận Phong trước kia từng là bí thư thị ủy Lâm Hồ, lão căn bản không tiện mở miệng, gương mặt lại cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác thẹn quá hóa giận. Mặc dù cấp ủy chính quyền thành phố Lâm Hồ thật sự có trách nhiệm ở sự kiện này, thế nhưng Vương Tử Quân ra tay hình như có chút quá mức.
Lục Trạch Lương mở miệng phản bác cũng xem như lời an ủi với Chử Vận Phong, nhưng lúc này lão cũng không cho ra ý kiến gì, nếu không người ta sẽ cho rằng lão thiên vị thành phố Lâm Hồ, thế cho nên chỉ đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân.
Lúc này gương mặt Diệp Thừa Dân cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, lão là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, cũng có chút tức giận vì tình huống hiện tại trong phòng làm việc của mình. Ý kiến của Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương căn bản là đối chọi gay gắt với nhau.
- Đồng chí Tử Quân, ý kiến của trưởng phòng Lục cũng rất có đạo lý, tôi thấy hay là thế này, chúng ta xử lý đồng chí Vạn Thạch Tắc cũng giống như đồng chí Thích Phúc Lai, cũng cảnh cáo đảng với đồng chí Vạn Thạch Tắc.
Diệp Thừa Dân châm chước mãi cuối cùng cũng nói ra ý kiến xử lý của mình, mà lời nói của lão làm cho bầu không khí ngưng trọng trong phòng cuối cùng cũng có chút sinh động.
Diêu Trung Tắc cười cười nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư, xử lý như vậy có hai tác dụng, một là bảo vệ tính tích cực của đồng chí của mình, hai là cảnh cáo để tự rút ra bài học cho công tác sau này. Tôi đề nghị đồng chí trưởng phòng Lục chịu trách nhiệm trò chuyện với các đồng chí thành phố Lâm Hồ, xem như cổ vũ và thúc giục bọn họ.
Bí thư và phó bí thư đã lên tiếng xem như sự việc đã được kết luận, Lục Trạch Lương cảm thấy có chút vui sướng, mặc dù mình cũng có chút hao binh tổn tướng nhưng kết quả không quá xấu, vẫn xem như là thắng lợi.
Ngay sau đó Lục Trạch Lương nhanh chóng nói theo Diêu Trung Tắc:
- Tôi sẽ nhanh chóng đi theo sắp xếp của hai vị lãnh đạo, sẽ nhanh chóng thông báo cho hai đồng chí thành phố Lâm Hồ đến nói chuyện.
Lục Trạch Lương nói xong xem như đã đóng chiếc đinh cuối cùng trong phương án thảo luận xử lý Lục Trạch Lương và Vạn Thạch Tắc. Sau khi nói xong thì hắn nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói:
- Bí thư Vương, anh cũng nên quan tâm đến công tác của ủy ban tư pháp Lâm Hồ, cũng nên gõ lên đầu của Vạn Thạch Tắc, như vậy mới có lợi cho sự phát triển của thành phố Lâm Hồ.
Vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm lạnh lùng, hai đề nghị của hắn đều bị bỏ qua, hầu như là áp chế với uy vọng của hắn. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Trạch Lương, sau đó chợt trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, chủ tịch Chử, tôi giữ lại ý kiến của mình ở phương diện xử lý hai đồng chí Thích Phúc Lai và Vạn Thạch Tắc, thế nhưng tôi phục tùng quyết định của tổ chức.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía, lại nói tiếp:
- Nhưng tôi cũng phải nói rõ ý kiến của mình, tôi cũng không hiểu rõ, xảy ra chuyện như thế này, lãnh đạo thành phố Lâm Hồ chỉ bị xử phạt cảnh cáo là xong sao? Xử lý như vậy rõ ràng là chuồn chuồn lướt nước, chẳng lẽ thành phố Lâm Hồ là đặc thù, lãnh đạo của bọn họ chính là hổ không được sờ mông sao?
Vương Tử Quân nói làm cho vẻ mặt đám người ngồi trong phòng chợt biến đổi, đặc biệt là Chử Vận Phong, gương mặt càng thêm khó coi. Tuy lão cũng hiểu vì mình từng là bí thư thị ủy Lâm Hồ thế nên có rất nhiều người tỏ ra kính trọng nơi này, nhưng thái độ này là mọi người lòng dạ hiểu rõ, không ai nói ra bên ngoài.
Nhưng Vương Tử Quân lại không giống như vậy, hắn không cố gắng che giấu, trực tiếp ném vấn đề này ra mặt bàn. Mặc dù Chử Vận Phong tự vấn lòng cảm thấy thành phố Lâm Hồ cũng không nên cứ mãi che giấu chuyện xấu trong nhà, thế nhưng Vương Tử Quân dõng dạc chất vấn lại làm cho mặt lão nóng bừng bừng. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Chử Vận Phong rất muốn mở miệng dùng ngôn từ chính nghĩa để phản kích, thế nhưng lại không biết nói gì cho phải. Dù sao thì bây giờ cùng càng gia tăng luận diểm của Vương Tử Quân.
- Đồng chí Tử Quân, lời này của anh căn bản là có chút qua loa. Thành phố Lâm Hồ làm sao? Tỉnh Nam Giang có mười hai thành phố, trong tỉnh đối xử với các thành phố là như nhau, tuyệt đối không thiên vị địa phương nào, càng không cho lãnh đạo thị ủy bày ra thái độ là hổ dữ không được phép sờ mông. Anh lên tiếng căn bản là có chút thành kiến, tôi đề xuất phê bình anh.
Vẻ mặt Diệp Thừa Dân rất nghiêm túc, lão trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Diệp Thừa Dân nếu không mở miệng thì Diêu Trung Tắc cũng sẽ mở miệng, dù sao thì lời nói của Vương Tử Quân cũng dồn Chử Vận Phong vào trong góc, nếu như Diêu Trung Tắc không mở miệng giải vây, chỉ sợ Chử Vận Phong sẽ rơi vào tình huống cực kỳ xấu hổ.
Nhưng Diêu Trung Tắc cũng biết mình mở miệng căn bản không phù hợp, vì vậy luôn quan sát gương mặt lãnh đạo để nghĩ xem nên mở miệng thế nào cho phải. Xem ra lúc này Diệp Thừa Dân vẫn còn giữ ánh mắt đại cục, khi chính mình đang cực kỳ khó xử thì bí thư Diệp đã mở miệng nói thay cho chủ tịch Chử Vận Phong.
Diệp Thừa Dân nói thì tất nhiên sẽ có uy lực hơn mình rất nhiều.
Lúc này gương mặt Chử Vận Phong mới dễ dàng hơn một chút, lão đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, ánh mắt có vài phần cảm kích. Sau đó lão lên tiếng nói với Vương Tử Quân:
- Đồng chí Tử Quân, tôi biết rõ anh nói những lời như vậy là phê bình tôi, tôi căn bản cũng cho rằng anh từ góc độ công tác mà cho ra lời phê bình như vậy. Tôi xin bày tỏ rõ ràng, tuy tôi công tác nhiều năm ở thành phố Lâm Hồ, cũng có cảm tình với thành phố Lâm Hồ, thế nhưng tôi là chủ tịch tỉnh Nam Giang, sẽ đối đãi các thành phố trong tỉnh Nam Giang như nhau.
Chử Vận Phong nói không quá lớn, thế nhưng thái độ lại cực kỳ rõ ràng. Điều này làm cho Vương Tử Quân có chút mâu thuẫn, còn Lục Trạch Lương thì tỏ ra sảng khoái.
Nhưng Diêu Trung Tắc làm phó bí thư và cảm thấy không đúng, tuy lão chỉ tiếp xúc với Vương Tử Quân hơn nửa năm, thế nhưng lão căn bản hiểu rõ Vương Tử Quân là hạng người gì. Tuy đối phương còn trẻ nhưng căn bản không phải là người dễ xúc động, là hạng người cực kỳ âm trầm, vì sao hôm nay lại có biẻu hiện như vậy.
Đối phương căn bản là quá khác thường, Diêu Trung Tắc là người có kinh nghiệm công tác lâu năm, lão cảm thấy khó thể nào tin nổi, có chút nghi ngờ. Lúc này Vương Tử Quân đã nói ra nhiều lời không hay, đây rõ ràng là hành vi khác thường.
Vương Tử Quân đang định làm gì?
Hoắc Quang Lĩnh không lên tiếng, hắn có quan hệ khá tốt với Vương Tử Quân, lúc này cũng không khỏi cảm thấy lo lắng cho minh hữu của mình. Mặc dù có nhiều quan điểm hắn không nhất trí với Chử Vận Phong, thế nhưng vẫn cực kỳ bội phục thái độ công tác của chủ tịch tỉnh.
Lúc này Vương Tử Quân đã hai lần nắm chặt công tác của thành phố Lâm Hồ để nã pháo vào Chử Vận Phong, điều này làm cho hắn thầm nghĩ, không lẽ Vương Tử Quân giận hóa mất khôn sao?
Trước đó Vương Tử Quân có ý kiến với Chử Vận Phong, Hoắc Quang Lĩnh căn bản không thể nói gì được, vì Vương Tử Quân đứng trên vị trí cao thượng. Nhưng bây giờ ý kiến của anh rõ ràng là không thích hợp, hắn và Vương Tử Quân ngồi gần bên nhau, thế nên không khỏi dùng chân khẽ khều chân của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Quang Lĩnh, trong mắt có chút cảm kích. Dù sao thì Hoắc Quang Lĩnh nhắc nhở cũng là vì muốn tốt cho mình, nhưng sự việc đã đến mức này, hắn nhất quyết không từ bỏ ý đồ.
- Chủ tịch Chử, tôi vừa rồi cho ra ý kiến không phù hợp, ngài nói ngài đối đãi với các thành phố trong tỉnh là như nhau, tôi cho rằng những lời này là thật. Nhưng tôi nói thành phố Lâm Hồ là hổ không cho ai sờ mông, điều này cũng không phải không có lý do.
Vương Tử Quân nói đến đây thì chợt thay đổi chủ đề:
- Vừa rồi bí thư Diệp đã cho ra phương án xử lý những người tương quan trách nhiệm trong sự kiện này, tôi căn bản không có ý kiến gì. Nhưng còn có một vấn đề tôi cần phải nói ra, đó chính là tác phong của cục công an thành phố Lâm Hồ có tồn tại nhiều vấn đề không nhỏ trong sự kiện này. Nếu chúng ta muốn chỉnh đốn tác phong của cục công an thành phố Lâm Hồ, nhất định phải cho một người không mấy liên quan đến thành phố Lâm Hồ đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an Lâm Hồ, sẽ tiến hành một đợt chỉnh đốn cực kỳ nghiêm túc hàng ngũ cục công an thành phố.
Vương Tử Quân nói xong những lời này thì đưa mắt nhìn Chử Vận Phong, sau đó gằn từng chữ nói:
- Chủ tịch Chử, ngài cảm thấy đề nghị của tôi có thể thực hiện được không?
Chử Vận Phong là người thông minh, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân đặt câu hỏi và cảm thấy cứng họng. Nhưng lúc này lão đã ở trên vị trí khó thể đi xuống, thế nên cũng có chút dao động. Lão căn bản không do dự mà trầm giọng nói:
- Thật sự cần phải có hành động phục hồi tình kỷ luật công tác của cục công an thành phố Lâm Hồ, tôi đồng ý điều phối cho cục công an thành phố Lâm Hồ một vị cục trưởng để xử lý các vấn đề tồn đọng.
Lục Trạch Lương và Diêu Trung Tắc đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Tuy bọn họ không cam lòng ném đi quyền bổ nhiệm vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, thế nhưng lúc này Chử Vận Phong đã đồng ý, bọn họ cũng không thể phản đối.
Khi Diêu Trung Tắc chuẩn bị mở miệng thì Diệp Thừa Dân đã vỗ bàn nói:
- Bí thư Tử Quân, tôi hy vọng sau này anh bày tỏ ý kiến cần phải chú ý ngôn từ, còn vấn đề cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ nó thuộc về phạm vi quyền hạn của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, anh cũng không nên ném vấn đề như thế này lên hội nghị thảo luận hôm nay.
Diệp Thừa Dân phê bình Vương Tử Quân, thế nhưng có ai nơi đây là kẻ ngu? Đây không phải đang cùng hát ca với Vương Tử Quân sao? Diệp Thừa Dân phê bình như vậy rõ ràng ném quyền lực bổ nhiệm vị trí cục trưởng cục công an vào trong tay Vương Tử Quân, nhưng không cho phép bất kỳ người nào đứng lên phản đối.
BÍ THƯ TRÙNG SINH
Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 1177(p1): Nước chảy đá mòn.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Masta4ever
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: bokon
Hội nghị tiến hành đến lúc này thì xem như đã xong, sau khi cho ra quyết định thì đám người Chử Vận Phong rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Vương Tử Quân đi đằng sau Chử Vận Phong, hắn nhìn hình bóng cao ngất của Chử Vận Phong, cũng cảm thấy có chút áy náy với đối phương.
Sau hơn nửa năm tiếp xúc thì Vương Tử Quân cảm thấy Chử Vận Phong có chút cố chấp, cũng là người bao che khuyết điểm, thế nhưng cũng là một vị chủ tịch tỉnh hết lòng hết sức vì công tác. Lần này hắn vì đạt được mục đích của mình mà không thể không áp dụng một thủ đoạn nho nhỏ.
Nhưng Vương Tử Quân tuyệt đối không hối hận, hắn đã thấy rõ vấn đề của thành phố Lâm Hồ, hắn cần phải tiến lên xé toạc tấm màn che. Hắn tuyệt đối không thể không buông tha cho vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, dù sao thì vị trí này cũng có tác dụng quá lớn.
- Bí thư Tử Quân.
Hoắc Quang Lĩnh đi phía sau khẽ bắt chuyện với Vương Tử Quân.
Tuy chỉ là một lời nói thế nhưng Vương Tử Quân lại thấy được sự quan tâm của Hoắc Quang Lĩnh, hắn khẽ gật đầu cười cười nói:
- Không có chuyện gì.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng hiểu ý đi xuống lầu. Diêu Trung Tắc và Lục Trạch Lương trầm mặt đi phía sau. Trước khi mở hội nghị thì hai người bọn họ cũng không quan tâm đến sự kiện điều phối cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, dù sao thì nó chỉ là chuyện nhỏ với bọn họ, căn bản nằm trong lòng bàn tay của bọn họ.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân thông qua hội nghị ở phòng làm việc bí thư tỉnh ủy để nắm quyền lực điều phối cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, lại làm cho hai người Diêu Trung Tắc và Lục Trạch Lương sinh ra cảm giác xấu. Đặc biệt là Lục Trạch Lương, hắn là cán bộ đi lên từ thành phố Lâm Hồ, lúc này càng cảm thấy như nghẹn họng.
- Bí thư Diêu, Vương Tử Quân này căn bàn là quá xảo quyệt.
Lục Trạch Lương nhìn đám người Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Diêu Trung Tắc nhìn thoáng qua Lục Trạch Lương, sau đó thản nhiên nói:
- Chuyện này có lẽ làm cho chủ tịch Chử rất mất hứng.
Lục Trạch Lương tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Diêu Trung Tắc, hắn gật đầu nói:
- Bí thư Diêu, nếu không chúng ta đến phòng làm việc của chủ tịch một chuyến nhé?
Diêu Trung Tắc không nói gì, thế nhưng bước tiến của hắn cũng không phải đi về phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, mà đi về phía phòng làm việc của mình. Hành vi này căn bản đã hiểu hiện rõ ràng thái độ của hắn là như thế nào.
Lục Trạch Lương thấy đề nghị của mình không nhận được lời đồng ý từ Diêu Trung Tắc, thế là có chút xấu hổ. Tuy hắn có địa vị thấp hơn Diêu Trung Tắc ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng thực tế thì hắn luôn đặt mình ngang hàng với bí thư Diêu.
Nhưng bây giờ hành vi của Diêu Trung Tắc căn bản không có sự tôn trọng xứng đáng dành cho Lục Trạch Lương. Trên quan trường dù là bất kỳ tình huống nào tranh cãi với nhau cũng là biểu hiện không trưởng thành chính trị, Lục Trạch Lương thầm suy nghĩ và nuốt cơn giận này xuống bụng, hắn đi theo vào trong phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, dù sao thì tình huống này hắn cũng cần phải nghe một chút ý kiến của bí thư Diêu.
Thư ký của Diêu Trung Tắc đi vào pha trà rồi rời khỏi phòng, lúc này Diêu Trung Tắc mới nói với Lục Trạch Lương:
- Trưởng phòng Lục, hội nghị lần này chúng ta đã bị người ta đùa bỡn rồi.
- Hừ, chỉ biết dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt, có thể làm được gì chứ?
Lục Trạch Lương tuy hiểu mình bị người ta đùa giỡn, thế nhưng nghĩ đến những lời phản bác của mình với ý kiến của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ căm hận, giống như những gì mình mở miệng phản đối càng là bàn đạp cho đối phương.
Diêu Trung Tắc cười cười, hắn tất nhiên hiểu cảm nhận của Lục Trạch Lương, vì hắn nào có không tức giận? Nhưng hắn dù có tức giận cũng chỉ có thể áp chế mà thôi, vì nhiều chuyện đã phát sinh căn bản khó thể nào sửa đổi được, chỉ có thể thuận theo thời thế để tối ưu hóa lợi ích của bản thân mà thôi.
- Bí thư Diêu, chẳng lẽ chúng ta thật sự để cho Vương Tử Quân tùy ý sắp xếp vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ sao?
Lục Trạch Lương nhìn Diêu Trung Tắc uống nước rồi trầm giọng hỏi.
Diêu Trung Tắc cười cười nói:
- Chúng ta đã cho ra quyết định, còn làm được gì nữa đây? Để cho thành phố Lâm Hồ tự quyết định sao? Anh cảm thấy Thích Phúc Lai còn làm gì được nữa?
Thích Phúc Lai tất nhiên không thể làm gì được nữa, bây giờ đối phương cũng là bồ tát bùn qua sông, căn bản khó thể bảo toàn bản thân mình, cũng phải loay hoay vì xử phạt đảng của bản thân. Nói cho cùng thì bây giờ không giống như trước, ai cũng có phần lo thuộc về mình. Xem ra Lục Trạch Lương căn bản là quan tâm sinh loạn, nếu không sao lại nói ra những lời như vậy?
- Nếu không thì bắt đầu từ Chân Hồng Lỗi, để cho cục trưởng cục công an tỉnh phái người xuống đảm nhiệm chức vụ?
Diêu Trung Tắc cũng không trả lời câu hỏi của Lục Trạch Lương, hắn uống một ngụm trà rồi đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ nói:
- Trưởng phòng Trạch Lương, anh nhìn cái cây kia xem, anh nói xem vị trí quan trọng nhất của nó là gì?
- Tất nhiên là thân cây.
Lục Trạch Lương nhìn ra cửa sổ rồi dùng giọng tùy ý nói.
- Đúng vậy, chính là thân cây, nhưng nếu không có cành lá, không có rễ, thì cũng không sống được bao lâu.
Diêu Trung Tắc thu hồi ánh mắt của mình rồi nói tiếp:
- Nếu như cắt đi cành lá và rễ cây, như vậy nó chỉ còn là một khúc gỗ không còn sức sống, cuối cùng sẽ là một thân cây mục, kết cục của nó là đổ sầm xuống đất.
Lục Trạch Lương là người thông minh, nếu như không quá quan tâm đến sự kiện của thành phố Lâm Hồ thì hắn căn bản không bao giờ mất đi tiêu chuẩn của mình. Sau khi nghe rõ lời nói của Diêu Trung Tắc, hắn đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Nửa phút sau hắn đứng lên khỏi ghế sa lông nói:
- Bí thư Diêu, tôi phải đi báo cáo công tác với chủ tịch Chử.
Sáng sớm thứ bảy, Vương Tử Quân mở mắt trên giường, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc đang nằm trong lòng mình như một con mèo nhỏ, trên mặt chợt lộ ra nụ cười. Mạc Tiểu Bắc tuy đã chuyển nghề nhưng vẫn còn đủ tác phong quân nhân, mỗi sáng sớm đều dậy sớm, dù là cuối tuần thì sáu giờ cũng đã thức dậy.
Vương Tử Quân căn bản không đồng ý với thói quen của vợ, mặc dù hắn cũng là một người thích ngủ dậy đúng giờ, thế nhưng cuối tuần hắn vẫn muốn được hưởng thụ đãi ngộ tự do, muốn ngủ đến lúc nào tỉnh thì thôi.
Sau nhiều lần nói mà không có kết quả, Vương Tử Quân cuối cùng cũng đúc kết ra một kinh nghiệm, đó chính là buổi tối hoạt động vài lần, Mạc Tiểu Bắc sẽ kiệt sức, tất nhiên sẽ ngủ rất say. Có câu nói thế này, thực tế mới là sự thật chính xác nhất, sau nhiều lần đúc kết kinh nghiệm thực tế, Vương Tử Quân xem như cho ra được chân lý sống của mình.
Vương Tử Quân khẽ dịch chuyển cánh tay của vợ khỏi người mình, hắn lặng lẽ thức dậy. Hắn mặc đồ ngủ rón rén đi đến phòng của Tiểu Bảo Nhi, lén đưa mắt nhìn vào.