- Bí thư Khang, lần này anh mang trọng trách rất lớn, nếu như không thể kết án, người ta rất có thể sẽ phát sinh nghi vấn. Cố Tắc Viêm vừa đi xuống cầu thang vừa nói với Khang Tắc Chính.
Khang Tắc Chính gật đầu nói: - Sự việc này tuy khó làm tốt thế nhưng phía ủy ban kỷ luật chúng tôi có lòng tin, nếu như có gì cần chủ tịch Cố giúp đỡ, kính mong chủ tịch Cố hỗ trợ cho.
- Điều này là nhất định rồi, tôi luôn luôn giúp đỡ công tác của ủy ban kỷ luật. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì nhìn chung quanh rồi nói: - Anh Khang, không phải là các anh chuẩn bị cho ra hành động gì lớn đấy chứ?
Khang Tắc Chính có chút sững sốt, sau đó hắn nhanh chóng hiểu rõ vấn đề từ trong mắt Cố Tắc Viêm. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói: - Không có chuyện gì, chỉ liên quan đến thành phố Linh Long mà thôi.
Sau khi thấy mình không tìm được tin tức gì có lợi từ trong miệng Khang Tắc Chính, Cố Tắc Viêm căn bản không nói gì thêm. Sau khi quay lại phòng làm việc của mình, Cố Tắc Viêm do dự giây lát rồi gọi điện thoại cho Đồ Phấn Đấu ở thành phố Linh Long.
Điện thoại vừa nối thông thì chợt truyền đến âm thanh mệt mỏi của Đồ Phấn Đấu: - Chủ tịch Cố, ngài có chỉ thị gì sao?
Cố Tắc Viêm là người liên lạc với thành phố Linh Long, hắn có quan hệ không tệ với Đồ Phấn Đấu. Lúc này nghe giọng điệu có hơi khàn của Đồ Phấn Đấu, hắn không khỏi trầm giọng nói: - Bí thư Đồ, chuyện công tác căn bản có ngàn vạn thứ khó khăn, nhưng sức khỏe là quan trọng, nếu sức khỏe suy sụp thì cũng khó làm tốt công tác được.
- Cám ơn chủ tịch đã nói lời quan tâm, tôi cũng rất chú ý đến phương diện này. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì mở miệng mắng: - Bây giờ tỉnh ủy có không ít ý kiến với thành phố Linh Long chúng tôi có phải không? Có phải là lãnh đạo bắt đầu hoài nghi Đồ Phấn Đấu tôi không? Chủ tịch Cố, ngài là lãnh đạo phụ trách liên lạc với thành phố Linh Long, lúc này tôi tỏ thái độ với ngài, nếu Đồ Phấn Đấu tôi không sạch sẽ ở sự kiện này, tôi hoan nghênh ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đến điều tra.
Đồ Phấn Đấu nói cực kỳ không cam lòng, Cố Tắc Viêm nghe như vậy mà không khỏi trầm giọng an ủi: - Bí thư Đồ, chuyện này không ai nghi ngờ anh, anh là người công tác đường đường chính chính, tôi và bí thư Sầm đều tin anh. Cho dù đám tiểu nhân bất lương có mưu đồ quấy nhiễu thì anh cũng đừng nên quan tâm, rèn sắt phải lợi dụng lúc còn nóng, mình không làm việc gì thẹn với lương tâm thì căn bản không cần phải sợ.
- Bây giờ điều mấu chốt chính là tiến hành điều tra cho rõ ràng, nhất định phải làm rõ nguyên nhân, sau đó bắt được phần tử liên quan, đến khi đó chân tướng sẽ rõ ràng.
- Chủ tịch Cố, tôi đang đốc xúc chuyện này, tôi tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có kết quả điều tra rõ ràng.
Đồ Phấn Đấu nói xong những lời này thì căn bản rơi vào trầm mặc, Cố Tắc Viêm căn cứ vào sự trầm mặc của Đồ Phấn Đấu, hắn có thể cảm nhận được ý nghĩ của đối phương.
Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói: - Bí thư Phấn Đấu, sự việc đã là như vậy, anh cũng không nên suy nghĩ nhiều, những gì tôi nên làm sẽ cố gắng làm cho tốt.
- Cám ơn chủ tịch Cố, sự việc đã như vậy thì tôi cũng không còn gì dễ nói, chỉ cố gắng làm tốt công tác của mình, như vậy mới chứng minh Đồ Phấn Đấu tôi trong sạch ở sự kiện này.
]Cố Tắc Viêm lên tiếng chặn lại: - Phấn Đấu, anh không cần suy nghĩ tiêu cực như vậy, dù là bí thư Sầm hay tỉnh ủy cũng đều tin tưởng anh. Sở dĩ ủy ban kỷ luật tỉnh ủy phải xuống điều tra, đó là vì sự việc này phát sinh ảnh hưởng không tốt, một khi chọc vào sẽ làm cho bí thư Sầm khó thể ăn nói gì được.
- Chủ tịch Cố, tôi hiểu rõ điều này, vì vậy ở sự kiện này tôi cũng không có gì trách bí thư Sầm. Vì tôi không làm tốt công tác của mình, kết quả thế nào thì cũng là cái sai của tôi, đều là trách nhiệm của tôi thôi.
Cố Tắc Viêm định an ủi Đồ Phấn Đấu hai câu, thế nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào trong bụng. Khi hắn chuẩn bị cúp điện thoại, lúc này chợt nghe Đồ Phấn Đấu bên kia dùng giọng do dự nói: - Chủ tịch Cố, tôi có vài tình huống không nên có báo cáo với ngài hay không?
- Tình huống nào? Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi.
- Chủ tịch Cố, hôm nay tôi nhận được một phong thư, bên trong là một tấm hình. Đồ Phấn Đấu trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng trầm thấp nói: - Tôi nhìn vào tấm hình, đó là ảnh của chủ tịch Vương và một người phụ nữ trẻ tuổi.
Gương mặt của Cố Tắc Viêm chợt biến đổi, hắn nhìn thoáng qua phòng làm việc của mình, căn bản không có ai, thế là trầm giọng hỏi: - Nội dung của nó là gì?
- Là một người phụ nữ trẻ tuổi ở trong lòng chủ tịch Vương. Đồ Phấn Đấu nói bằng giọng điệu có vài phần mỉm cười.
"Một người phụ nữ nhào vào lòng Vương Tử Quân? Đây không phải là một chuyện nhỏ!" Cố Tắc Viêm nghĩ đến tình huống Khang Tắc Chính và Sầm Vật Cương gặp mặt riêng trò chuyện với nhau, khi đó là Khang Tắc Chính chủ động yêu cầu trò chuyện riêng với Sầm Vật Cương, thế là hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
- Theo anh nên chuẩn bị làm gì bây giờ? Cố Tắc Viêm nói bằng giọng điệu có vài phần vui vẻ.
- Chủ tịch Cố, bây giờ tôi cũng không biết nên làm sao cho phải. Nhưng tôi cảm thấy nếu có người gửi tấm ảnh này cho tôi, như vậy những người kia sẽ có được nó trong tay. Đồ Phấn Đấu khẽ nói ra suy đoán của mình.
Cố Tắc Viêm căn bản không thể không tin lời nói của Đồ Phấn Đấu, chỉ sợ Khang Tắc Chính cũng nhận được tấm hình này.
- Phấn Đấu, đây không phải là một chuyện nhỏ, tôi biết bây giờ anh đang uất ức, nhưng có một số việc nên thủ không nên công, nên tĩnh không nên động, lấy tĩnh chế động chính là phương pháp tốt nhất. Tôi thấy anh nên chờ một chút rồi nói sau, anh thấy thế nào?
Công tác cúp điện thoại mà liên tục đi tới đi lui trong phòng, hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Tuy chuyện này không thể làm gì được Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng có cơ hội đột phá.
"Họ Vương anh không phải ngang nhiên lẫm liệt sao? Anh đã dám làm ra chuyện này, như vậy cũng đừng trách người ta độc ác, vạch trần bộ dạng khốn nạn của anh!"
Trong đầu Cố Tắc Viêm lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn do dự giây lát, sau đó bấm số điện thoại của Khang Tắc Chính. Lúc này Khang Tắc Chính đang ngồi trong phòng làm việc, sau khi thấy đó là điện thoại của Cố Tắc Viêm thì không khỏi cười nói: - Chủ tịch Cố, anh có dặn dò gì sao?
Cố Tắc Viêm cười nói: - Chỉ thị thì không dám, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.