Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tăng cường tuyên truyền, bốn chữ này làm cho khóe miệng Trương Hợp Tuân không tự chủ được phải có chút run rẩy. Hắn là một cán bộ công tác lâu năm ở thành phố La Nam, hắn có thể nói là hiểu rõ tình huống ở nơi này. Bây giờ nếu tăng cường tuyên truyền, như vậy rõ ràng là ném một Vương Tử Quân đang cố gắng chạy hạng mục ở thủ đô lên lò lửa.

Nhưng đây chẳng phải là kết quả mà mình muốn sao? Trương Hợp Tuân cũng là phó bí thư, cũng có dã tâm của mình. Lục Ngọc Hùng đã đủ cường thế, nếu như bây giờ lại đến một vị bí thư cường thế, như vậy sẽ là một vụ tai nạn có tính hủy diệt đối với hắn. Vì vậy trước khi khả năng này xuất hiện thì hắn phải ngăn cản sao cho nó không xảy ra.

Vì vậy Trương Hợp Tuân mới chọn Trình Tự Học, hắn biết rõ vị bí thư này không tình nguyện buông bỏ quyền uy của mình trong thành phố La Nam.

- Đúng, bí thư ngài nói đúng, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá lớn, lúc này phòng tuyên truyền cũng chưa chắc đã nắm rõ phương hướng. Tôi cảm thấy trước tiên chúng ta phải mở một hội nghị để nghiên cứu, xác định phương án rõ ràng.

Trình Tự Học nở nụ cười nhàn nhạt, lão nhìn chằm chằm vào hai mắt có vẻ an phận của Trương Hợp Tuân, sau đó mới ung dung cười nói:

- Anh Trương, những chuyện này anh nên tìm đến chủ tịch Lý, anh cũng không phải không biết, tôi bây giờ chỉ còn là một vị chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố mà thôi.

- Chủ tịch Trình, đây là anh khiêm nhường, người nào không biết những năm qua anh chính là cây trụ chống trời, là định hải thần châm của thành phố La Nam? Nếu như không có ngài chống đỡ, thành phố La Nam đã sớm rối loạn, lúc này chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài. Tôi tin tưởng đại bộ phận đân chúng thành phố La Nam nhìn thấy ngài mới an tâm được, như vậy những tin đồn về bí thư Vương cũng sẽ sụp đổ, vì ngài lên tiếng thì tất cả sẽ nhanh chóng tan thành mây khói mà thôi.

Trình Tự Học khẽ dựa lên ghế với bộ dạng dương dương tự đắc, ánh mắt liên tục quét qua mặt Trương Hợp Tuân. Lúc này Trương Hợp Tuân đang mở miệng nói rất hay, nội dung cũng giống như một bài nhạc làm cho người ta thích thú, thế nhưng Trình Tự Học lại nắm chắc tâm lý của đối phương.

Trình Tự Học khẽ cười cười, lão vừa định khoát tay lên tiếng, đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, một âm thanh khá lớn chợt vang vọng trong phòng: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Bí thư Trình, lão Lục tôi đến làm phiền anh một chút.

Vẻ mặt Trình Tự Học và Trương Hợp Tuân có hơi biến đổi, ngay sau đó nhanh chóng xuất hiện nụ cười. Trương Hợp Tuân vừa cười vừa đứng lên khỏi ghế, hắn chờ Lục Ngọc Hùng đi vào thì cười nói:

- Bí thư Lục, lần này anh đến chậm rồi, tôi đang uống trà với bí thư Trình.

- Uống trà không có nhiều ý nghĩa, phải là đánh cờ mới hay.

Lục Ngọc Hùng nói rồi đưa ra một hộp cờ đặt xuống bàn nói:

- Bí thư Trình, con trai gần đây tặng cho tôi một bộ cờ tướng ngọc thạch, hì hì, hôm nay không có chuyện gì, thế là có hơi ngứa tay, chúng ta đánh hai ván nhé?

Lục Ngọc Hùng dù trưng cầu ý kiến của Trình Tự Học, thế nhưng bàn tay lại không nhàn rỗi, trực tiếp mở bàn cờ ra.

Hai loại cờ trắng đen ở trong hộp trong suốt như ngoc, dù lúc này trời khá nóng nhưng sờ lên vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác mát mẻ. Trình Tự Học nhìn Lục Ngọc Hùng loay hoay xếp cờ, lão cười lên ha hả:

- Cậu Lục ơi là cậu Lục, cậu vẫn là tính tình như vậy. Tốt, tốt, tốt, nếu cậu đã ngứa tay thì lão già như tôi sẽ tiếp đón một chút.

Trương Hợp Tuân vẫn nở nụ cười như trước, giống như hắn và Lục Ngọc Hùng căn bản rất hài hòa, nhưng trong mắt lâu lâu lại lóe sáng giống như phản ánh chút cảm giác không tốt với Lục Ngọc Hùng.

Chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau, Lục Ngọc Hùng anh và Trương Hợp Tuân tôi cũng là phó bí thư, tôi đến chỗ bí thư Trình trước anh, dựa vào cái gì mà anh lại tỏ ra bá đạo như vậy? Trương Hợp Tuân tuy cảm thấy bức bối nhưng vẫn cố gắng vùi cảm giác này vào lòng.

- Anh Trương, nghe nói anh đánh cờ rất hay, hay là anh ra đây đánh vài ván với bí thư Trình.

Lục Ngọc Hùng xếp đặt cờ xong thì dùng giọng khách sáo nói với Trương Hợp Tuân.

Trương Hợp Tuân khoát tay cười với lời mời không có thành ý của Lục Ngọc Hùng:

- Bí thư Lục, người nào không biết bí thư Trình là độc cô cầu bại trên phương diện đánh cờ ở thành phố La Nam? Tôi thật sự không gánh được, thế cho nên mời bí thư Lục ra tay.

- Như vậy tôi sẽ không khách khí.

Lục Ngọc Hùng nói rồi ngồi xuống đối diện với Trình Tự Học.

Ngay từ đầu Lục Ngọc Hùng cũng không nói lời nào, giống như hắn thật sự đến đây là vì đánh cờ. Trương Hợp Tuân càng không đi, hắn nhìn hai người đánh cờ, liên tục gật đầu, giống như hoàn toàn chìm đắm vào trong thế cờ chém giết của hai người Trình Tự Học và Lục Ngọc Hùng.

Khi đánh đến giai đoạn giữa, thế lực hai bên vốn đang ngang nhau, thế nhưng sau khi Lục Ngọc Hùng đi vài nước cờ dở, thế là bị quân đen bao vây giết hơn phân nửa, coi như thất bại thảm hại.

- Ngọc Hùng, đây không phải là trình độ thật sự của cậu.

Trình Tự Học cầm trong tay một quân cờ trắng rồi mỉm cười nói với Lục Ngọc Hùng.

Lục Ngọc Hùng đẩy bàn cờ ra rồi dùng giọng ảo não nói:

- Bí thư Trình, tôi bây giờ mới phát hiện hôm nay mình không thích hợp đánh cờ, thật sự là tâm không tĩnh.

Trương Hợp Tuân nhìn Lục Ngọc Hùng biểu diễn mà trong lòng cảm thấy hèn mọn, anh đến đây vốn không phải là đánh cờ, anh cho rằng tôi và anh không biết bí thư Trương là người đánh cờ cực dở sao? Chỉ là nhìn thấu nhưng hắn không nói ra, chỉ ngồi nhìn vị đồng sự cũng là phó bí thư đang diễn trò.

- Làm việc lớn thì cần phải bình tâm tĩnh khí, đã đến vị trí hiện hành mà còn chưa làm tốt công tác này sao?

Trình Tự Học giống như không nghe được những lời ẩn ý của Lục Ngọc Hùng, lão uống ngụm trà rồi dùng giọng lạnh nhạt nói.

- Bí thư Trình, tôi luôn ghi khắc những lời dạy bảo của anh vào lòng, cũng đã dùng qua nhiều biện pháp anh từng nói, thế nhưng thật sự khó thể nào tĩnh tâm được.

Lục Ngọc Hùng nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này mới dùng giọng oán giận không thôi nói:

- Bí thư Trình, ngài nói xem lúc này đang xảy ra chuyện gì? Vốn đường sắt Mân Cô còn có một chút cơ hội, anh ấy về thủ đô phối hợp quan hệ, hì hì, lại có xung đột với người cần phối hợp quan hệ, sau này sự nghiệp giao thông của thành phố La Nam chúng ta phải phát triển ra sao?

Trình Tự Học nhìn gương mặt của Lục Ngọc Hùng, lão trầm giọng nói:

- Ngọc Hùng, bây giờ tôi đã đến vị trí chủ tịch hội đồng nhân dân, cũng không còn tinh lực như trước.

Lục Ngọc Hùng cũng không cho Trình Tự Học cơ hội chối từ, hắn đặt tay lên bàn cờ nói:

- Bí thư Trình, ngài vẫn chưa tới sáu mươi, nếu nói ngài không còn tinh lực thì tôi không tin, ngài rõ ràng vẫn còn đủ sức để lãnh đạo thành phố La Nam chúng tôi thêm chục năm nữa.

Trương Hợp Tuân nghe hai người Lục Ngọc Hùng và Trình Tự Học đối thoại với nhau mà thầm cảm thấy hèn mọn, Lục Ngọc Hùng tâng bốc thật sự không biết xấu hổ. Chưa nói phương diện Vương Tử Quân quá trẻ tuổi, chỉ cần nhìn vào lịch sử thì làm gì có vị bí thư thị ủy nào bảy mươi tuổi? Nói những lời như vậy mà Lục Ngọc Hùng thật sự không cảm thấy ngại. Nhưng lúc này Trương Hợp Tuân căn bản không nói toạc ra, chình mình đến tìm Trình Tự Học không phải cũng giống như Lục Ngọc Hùng, đều cùng lấy lòng bí thư Trình sao?

- Bí thư Lục nói đúng, chúng tôi vốn không đồng ý cho ngài đến làm chủ tịch hội đồng nhân dân, nếu ngài lãnh đạo thành phố chúng ta, như vậy La Nam nào xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK