Viên cảnh sát giao thông bên kia trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Cục trưởng Khương, chiếc xe đầu tiên chúng tôi giữ lại là của thư viện tỉnh, nếu không thì ngài cho người quen điều tra xem, chiếc xe kia là của ai?
"Của thư viện tỉnh?" Khương Quy Nguyên căn bản không xem đơn vị này ra gì, nhưng lúc này hắn lại cố gắng nghĩ xem mình có người quen nào công tác trong thư viện tỉnh hay không? Đáng tiếc là cục trưởng Khương không phải là người quá kém, thế nên không có kết giao gì với đơn vị này.
Nhưng đây chính là điểm mấu chốt, không biết thì phải tìm người. Cục trưởng Khương cân nhắc năm phút, cuối cùng cũng tìm được người quen công tác trong thư viện tỉnh, cũng biết chiếc xe hiện đại kia thuộc về người nào.
Mạc Tiểu Bắc, cái tên này nghe qua có vài phần khí thế, nhưng nghe vào tai lại làm cho toàn thân Khương Quy Nguyên chợt lạnh buốt. Hắn là một trong các vị phó cục trưởng cục công an thành phố Rừng Mật, hắn sao không biết vợ của chủ tịch Vương tên gì được?
"Xong rồi, lần này thật sự xong rồi, giữ xe của chủ tịch Vương, lại làm cho chủ tịch Vương không thể bắt được xe đi về, những chuyện này phát sinh trên người chủ tịch Vương, ai có thể giữ được mình nữa?"
Khi không còn cách nào khác Khương Quy Nguyên đành phải gọi điện thoại cho Hoàng Sinh Diệu, thầm nghĩ chuyện này do anh làm ra, tôi không thể nào chịu đựng được, thế nhưng trời sập sẽ đổ xuống đầu anh.
Hoàng Sinh Diệu có địa vị gì? Khương Quy Nguyên hiểu rất rõ, căn bản là cũng không thể nào chịu được. Tuy bây giờ Vương Tử Quân còn chưa mở miệng, thế nhưng hắn biết rõ chỉ cần làm cho chủ tịch Vương mở miệng, ngay sau đó sẽ là lực lượng ngàn cân.
Mặc dù mình là người ra tay giúp đỡ, thế nhưng Khương Quy Nguyên sẽ giúp mình sao? Đáp án tất nhiên là chối bỏ, dù sao thì có người này ở đó, tai vạ kéo đến thì người đầu tiên nghĩ đến cũng không phải là mình.
- Sao có thể như vậy được? Tại sao tôi không nhận ra chủ tịch tỉnh được? Hoàng Sinh Diệu chợt cảm thấy tâm tư rối loạn.
Khi Hoàng Sinh Diệu còn chưa biết phải làm sao thì Khương Quy Nguyên nói: - Giám đốc Hoàng, anh em chúng tôi cũng là vì ngài, tình huống này cũng chỉ có bí thư Khang mới giải quyết được thôi.
- Anh phải nhanh lên một chút, tôi đây cũng không còn bao nhiêu thời gian, nếu có người chọc ra, chúng ta coi như xong.
Hoàng Sinh Diệu cúp điện thoại, lúc này không biết nói sao cho phải, hắn cố tình muốn nói với bố vợ của mình, thế nhưng lại không dám.
- Làm sao vậy? Khang Tắc Chính căn bản là người có kinh nghiệm phong phú, khi thấy vẻ mặt con rể của mình không đúng thì chỉ biết có chuyện xảy ra. Tuy hắn không chào đón Hoàng Sinh Diệu thế nhưng con rể dù sao cũng là con rể, cũng phải quản việc.
- Bố, Sinh Diệu, Tiểu Thuận, ba người mau dùng cam đi, đây là... Khang Mẫn bưng dĩa cam đi đến, khi vừa đặt xuống bàn thì thấy vẻ mặt chồng mình căn bản có vài phần không đúng.
Không những không đúng, căn bản là trắng bệch ra.
- Sinh Diệu, có chuyện gì xảy ra sao? Dù sao Hoàng Sinh Diệu cũng là chồng mình, Khang Mẫn nhanh chóng tiến lên nói.
- Tiểu Mẫn, xảy ra chuyện lớn rồi, em còn nhớ người chúng ta gặp khi sáng không? Hoàng Sinh Diệu thấy Khang Mẫn đi đến thì biết rõ đây là cơ hội khó có được, hắn không khỏi vội vàng hỏi.
- Biết rõ, sao vậy? Người ta dám làm chúng ta mất hứng, cho đối phương biết tay thì có thế nào? Khang Mẫn đến bây giờ căn bản còn chưa từng chịu thiệt, nàng nhìn chồng mình mà cảm thấy có chút mất hứng.
Khang Tắc Chính cảm thấy sự việc không đúng, hắn lạnh lùng nhìn con gái và con rể, cũng không nói lời nào.
Khang Tắc Chính tỏ ra nghiêm túc và trầm mặt xuống làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Hoàng Sinh Diệu do dự giây lát rồi quyết định nói sự thật, bây giờ không phải là lúc che giấu nữa.
- Điều này...Phát hiện chủ chiếc xe kia là Mạc Tiểu Bắc. Hoàng Sinh Diệu tuy quyết định nói ra, thế nhưng những lời này làm hắn cực kỳ khó chịu.
- Mạc Tiểu Bắc sao? Ai vậy? Khang Mẫn nói ra những lời này có vài phần không quan tâm.
Nhưng khi nhìn gương mặt âm trầm của bố, Khang Mẫn căn bản hiểu ra vấn đề, nàng chỉ vào Hoàng Sinh Diệu rồi nói: - Anh nói đến Mạc Tiểu Bắc sao?
- Là xe của thư viện tỉnh phân phối cho Mạc Tiểu Bắc. Hoàng Sinh Diệu nói rồi nhìn về phía Khang Tắc Chính: - Bố, lần này chúng con có phát sinh phiền toái.
Hoàng Sinh Diệu nói rồi đem nguyên nhân sự việc nói rõ ràng với Khang Tắc Chính.
Nếu như không phải vì Vương Tử Quân nhìn vào chằm chằm thì Khang Tắc Chính sẽ tuyệt đối không nói, cho dù nói cũng phải giấu giếm một chút. Thế nhưng đây là thời khắc cứu mạng, hắn nào dám giấu diếm, thế là nói rõ đầu đuôi sự việc.
- Ầm. Khang Tắc Chính vỗ mạnh tay lên mặt bàn, hắn chỉ vào Khang Mẫn và Hoàng Sinh Diệu rồi nói: - Hai anh chị thật to gan, ai cho anh chị quyền lợi như vậy? Ai cho phép anh chị giữ xe của người ta? Tốt quá rồi, uy phong quá rồi, bắt người ta phải đi bộ về, còn giữ cả chiếc xe thứ hai...Các người...Các người quá uy phong.
Khang Mẫn trước kia thích tranh luận với Khang Tắc Chính, thế nhưng bây giờ nàng không nói lời nào. Trong mắt hai vợ chồng thì bố mình tuy cực kỳ lợi hại nhưng chưa bằng một nửa Vương Tử Quân.
Hơn nữa sự việc này Vương Tử Quân là người bị hại, đừng nói là bố mình, dù là Sầm Vật Cương cũng khó làm gì được.
- Bố, chúng con biết sai rồi, bây giờ sự việc đã xảy ra, quan trọng là nên giải quyết thế nào. Hoàng Sinh Diệu nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của bố vợ rồi khẽ hỏi.
- Giải quyết thế nào? Giải quyết thế nào được? Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, các người phạm vài sai lầm gì thì tự gánh chịu hậu quả tương ưnggs. Khang Tắc Chính vung tay lên lớn tiếng nói.
- Mẹ, mẹ làm sao vậy? Tiểu Thuận ở bên cạnh đang đùa chơi vui vẻ thì chợt chạy đến ôm chân mẹ mình, khi thấy Khang Mẫn khóc thì nó cũng khóc theo.
Sự việc vui mừng chợt biến thành khốn khổ, Hoàng Sinh Diệu lúc này mới cảm thấy mình lỗ mãng, nếu như mình không lỗ mãng thì sao sinh chuyện như vậy?
Nhưng vợ con khóc thì Hoàng Sinh Diệu cũng không ngăn cản, nếu không khóc thì chỉ sợ bố vợ sẽ không quan tâm, mà không quan tâm sẽ có kết quả rất tàn khốc.
Chủ tịch Vương sẽ nể mặt bố mình ở sự kiện này sao? Hoàng Sinh Diệu biết bố vợ mình và chủ tịch Vương căn bản là nước không cùng một bầu, yêu cầu chủ tịch Vương tha cho con rể của Khang Tắc Chính, căn bản là khó có thể.
- Có chuyện gì vậy? Khang Mẫn, con về thăm nhà hay về khóc tang vậy? Tiểu Thuận Tử, đến đây với bà ngoại, cũng đừng khóc nữa. Vợ của Khang Tắc Chính đang giúp đỡ người giúp việc nấu cơm, bây giờ đi ra trách con gái hai câu rồi kéo cháu ngoại của mình vào lòng.
Khang Tắc Chính không lên tiếng, Khang Mẫn thấy mẹ đi ra thì cảm thấy cứu tinh đã đến, thế là không khỏi nói ra sự việc.
- Con đúng là quá lớn gan, trời lạnh như vậy lại ép người ta đi bộ ngoài đường, cón có biết như vậy sẽ sinh ra hậu quả gì không? Vợ của Khang Tắc Chính tuy đã về hưu nhưng phương diện dạy bảo con cái lại rất có ưu thế.