Vương Kim Tài nghe nói như vậy thì không khỏi có chút mất hứng, hắn nhìn người bạn học năm xưa mình không thể làm gì được phía bên kia, sau đó cười hì hì nói: - Trần Ba, tôi tuy không có thể diện gì ở phía thành phố Giang Thị, thế nhưng là người có tiền, chưa nói đến những phương diện gì khác, hôm nay tôi sẽ bỏ tiền tổ chức đại thọ cho ông Thuyên Trụ.
Vương Kim Tài vừa nói như vậy thì không khỏi làm cho Trần Ba ngậm miệng lại, tuy bây giờ nông thôn cũng đã có tiền, thế nhưng đó là tiền mồ hôi nước mắt, có ai tình nguyện cầm hai ba chục ngàn để tranh đấu với nhau.
Vương Kim Tài nhìn người bạn năm xưa đã không dám lên tiếng, hắn càng cảm thấy đắc ý. Hắn cười hì hì nói với bốn phía: - Anh Kim Phúc, anh Kim Tài, mọi người giúp đỡ tôi một chút. Hôm nay vì chiêu đãi khách quý mà tôi bỏ tiền ra mua món bào ngư ở bên ngoài, lát nữa mang đi nướng.
Vừa nghe đến bào ngư thì vẻ mặt đám người trong thôn chợt biến đổi, bọn họ căn bản có nghe nói về những món đắt tiền này, cũng chưa từng được ăn bao giờ. Bây giờ nghe nói Vương Kim Tài mua bào ngư về thì ai cũng cực kỳ kinh ngacj.
Khi vài tên thanh niên chạy đến vận chuyển thùng hàng, Vương Kim Tài đắc ý hút thuốc. Sở dĩ lần này hắn mua nhiều món ngon như vậy chủ yếu là vì muốn tiếp xúc với người Vương gia đến từ thành phố Giang Thị.
Vương Kim Tài là người làm ăn buôn bán ở bên ngoài, hắn căn bản biết rõ lực ảnh hưởng của Vương gia ở phía thành phố Giang Thị hơn người trong thôn. Chỉ cần hắn có chút quan hệ với bọn họ, như vậy sau này kinh doanh càng phát đạt.
"Những thứ này căn bản có thể dùng để đãi khách!" Vương Kim Tài thầm lẩm bẩm một câu, sau đó hắn nhanh chóng đi vào trong thôn. Nhưng hắn còn chưa kịp đi xa thì có người nói: - Mau đến mà xem, có phải là người Giang Thị đến không?
Mọi người nhìn về phía bên kia, thấy một chiếc xe màu xanh chạy trên con đường vào thôn.
- Không phải rồi, xe này tối đa chỉ có giá hai trăm ngàn mà thôi. Vương Kim Tài vì mua xe mà căn bản đã tìm hiểu giá xe rất kỹ càng, hắn nhìn ngoại hình chiếc xe kia, thế là lớn tiếng nói ra ý kiến của mình.
Bây giờ địa vị của Vương Kim Tài trong thôn đã khác, tuy vai vế vẫn thấp thế nhưng lời nói lại được nhiều người xem trọng. Sau khi hắn nói không phải thì đám người chung quanh cũng không lên tiếng. Nhưng con người trời sinh thích xem náo nhiệt, thế nên bọn họ cũng chờ mong xem ai đang đến đây.
Xe chậm rãi dừng lại, Vương Tử Quân đi ra khỏi xe. Sau ba giờ lái xe thì hắn cảm thấy mỏi mệt, thế nhưng sau khi nhìn về phía thôn trang đầy lạ lẫm, hắn không khỏi có chút hưng phấn.
Kiếp trước Vương Tử Quân chưa đến thôn này nhưng lại biết đến nó, năm xưa ông của mình từ trong thôn này đi theo bộ đội tham gia cách mạng.
Bây giờ chỉ còn lại biển cả bể dâu mà thôi.
Vương Tử Quân thầm cảm khái, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhìn về phía ông lão đội mũ đầu tàu hỏi: - Cho cháu hỏi nơi này có phải là Vương Gia Câu không?
Vốn Vương Tử Quân định nói một tiếng chào ông, thế nhưng cuối cùng lại không xưng hô như vậy. Dù sao nơi đây rất có thể là Vương Gia Câu, vì nguyên nhân vai vế, nếu như hắn nói sai sẽ rất không hay.
- Nơi này là Vương Gia Câu, anh đến đây có chuyện gì sao? Vương Kim Tài hếch bụng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói.
]Vương Tử Quân lần này sở dĩ đến Vương Gia Câu chủ yếu là vì chúc mừng đại thọ trăm tuổi anh họ của ông nội. Tuy trước nay cũng không liên lạc nhiều lắm, thế nhưng khi mà Vương Gia Câu bên này gọi điện thoại đến, Vương Quang Vinh vẫn phải xem trọng.
Dù sao thì ông cụ kia cũng chính là một người anh họ ruột thịt duy nhất còn lại của ông nội Vương Tử Quân, hơn nữa bây giờ đã trăm tuổi. Nếu không biết còn dễ nói, biết mà không đến thì căn bản là không thể nào nói nổi.
Người dự định đến là Vương Tử Hoa, dù sao thì với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân, căn bản là thân bất do kỷ. Thế nhưng kế hoạch luôn có sự biến hóa, khi Vương Tử Hoa bây giờ là phó chủ tịch thành phố chuẩn bị khởi hành, đột nhiên phương diện phân công công tác của hắn có chút vấn đề, thế cho nên không thể nào không đi xử lý.
Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng cũng không thể thoát thân được, vì vậy nhiệm vụ này giao cho Vương Tử Quân.
Đoạn đường đi đến Vương Gia Câu cũng không quá gần, Vương Tử Quân bắt máy bay đến thành phố gần Vương Gia Câu nhất, sau đó mới mượn xe người quen chạy ba giờ liên tục, cuối cùng mới đến Vương Gia Câu.
Vương Tử Quân nghe nói mình không đi sai địa điểm thì nở nụ cười, hắn nói với Vương Kim Tài: - Xin hỏi ngài có biết nhà của ông Thuyên Trụ ở đâu không? Tôi đến chúc thọ ông cụ.
Vương Tử Quân làm cho người ta sinh ra cảm giác hào hoa phong nhã, Vương Kim Tài tự phụ mình có xe tốt hơn của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không dám xem thường Vương Tử Quân: - Anh đến chúc thọ ông Thuyên Trụ, như vậy anh là thân thích của ông ấy sao? Thế nào tôi chưa từng gặp anh?
- Tôi cũng là người Vương Gia Câu, thế nhưng đây là lần đầu tiên về quê. Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một gói thuốc rút ra một điếu đưa cho Vương Kim Tài.
Vương Kim Tài a một tiếng, sau đó giống như nghĩ ra điều gì mà giật mình hỏi: - Anh...Anh đến từ phía thành phố Giang Thị sao?
- Không phải, tôi hôm nay từ thủ đô đến. Vương Tử Quân nhìn Vương Kim Tài rồi bổ sung thêm một câu: - Nhà tôi ở thành phố Giang Thị.
Vương Kim Tài nhìn bộ dạng hào hoa phong nhã của Vương Tử Quân thì có chút thất vọng, hắn vốn cho rằng Vương Quang Vinh hoặc là Vương Giải Phóng đến, không ngờ lại là một người còn trẻ thế này, thế nhưng dù sao thì người ta cũng đến rồi.
Vương Kim Tài cố gắng áp chế cảm giác thất vọng trong lòng, hắn cười ha hả nói: - Ôi, anh đến đây là được, vì già trẻ trong nhà đều đang chờ.
Vương Kim Tài nói rồi lôi kéo Vương Tử Quân nói: - Chỗ này không phải nơi nói chuyện, mời anh vào trong nhà.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Được, chúng ta đi vào nhà.
Những người vây quanh lúc này nghe nói Vương Tử Quân là người thành phố Giang Thị, thế là ai cũng sôi trào, không ít người đến vây quanh Vương Tử Quân giống như có chuyện gì đó rất vui. Còn có người lớn tiếng nói: - Người thành phố Giang Thị đến rồi.
Vương Tử Quân căn bản đã trải qua nhiều tình huống được nghênh đón, thế nhưng hôm nay vẫn cảm thấy đỏ mặt. Dù sao hắn cũng chưa từng trải qua tình huống được già trẻ lớn bé, con dâu con rể chỉ trỏ cười nói như vậy, thế nhưng khi hắn nở nụ cười với bọn họ, lúc này bọn họ không khỏi ngại ngùng nghiêng đầu đi.
Kiếp trước tuy Vương Tử Quân ở nông thôn thế nhưng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ thế này, vì vậy lúc này hắn bị thôn dân túm tụm vây quanh mà không khỏi có chút gian nan.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn rất cảm động, vì dù sao thì đây cũng là đãi ngộ cao nhất của người trong thôn dành cho mình.