Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo như những gì Tần Hoài Chung nói thì bí thư Sầm lần này sở dĩ đến tìm chủ tịch Vương, căn bản là vì bị chủ tịch Vương ép cho không còn cách nào khác. Mặc dù Phùng Vũ Trách căn bản cực kỳ kính nể chủ tịch Vương, thế nhưng lúc này hắn thật sự rất khó tin vào chuyện này.

Chủ tịch Vương thật sự là không muốn buông tha cho người ta, nhưng làm như vậy cực kỳ sảng khoái, bí thư Sầm là người thâm căn cố đế nhiều năm ở Mật Đông, cũng nên nếm mùi thất bại được rồi.

Rất sảng khoái.

- Như vậy thì tốt quá! Phùng Vũ Trách cảm thấy thả lỏng hơn, chủ tịch Vương có thể ép cho bí thư Sầm tự mình đến gặp mặt, như vậy công tác nhiệm kỳ mới sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hắn lại không khỏi thầm nghĩ, chủ tịch Vương sẽ không để cho người của mình bị hại đấy chứ?

Phùng Vũ Trách thật sự muốn hỏi một câu thế nhưng cố gắng áp chế tâm tư này của mình. Hắn là một vị bí thư thị ủy thế nhưng nắm ít thông tin hơn cả chủ tịch thành phố, mặc dù người kia nói ra thì mình giảm bớt lo lắng, thế nhưng cũng là một hồi chuông cảnh báo, xem ra sau này mình nên cố gắng có thêm nhiều mối quan hệ với phía tỉnh ủy.

- Chủ tịch Tần, chủ tịch Vương trước đó có nói với tôi một câu, đó là chuẩn bị cho Triệu Hiểu Bạch xuống thành phố Thanh Chuyên chúng ta rèn luyện. Tôi cảm thấy đây là một chuyện tốt, chưa nó đến phương diện năng lực của Triệu Hiểu Bạch, người này còn đi theo chủ tịch Vương nhiều năm, căn bản là một ưu thế mà thành phố Thanh Chuyên chúng ta không thể bỏ qua. Phùng Vũ Trách sở dĩ nhắc đến chuyện này cũng là vì Triệu Hiểu Bạch có lẽ cũng đã liên hệ với Tần Hoài Chung, hai là vì muốn mượn cơ hội để nói cho Tần Hoài Chung biết Vương Tử Quân xem mình không giống như người thường. Phùng Vũ Trách hắn vẫn là ái tướng tâm phúc của chủ tịch Vương.

Tần Hoài Chung tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Phùng Vũ Trách, hắn cười cười thấu hiểu nói: - Trưởng ban Triệu là người có năng lực quá rõ ràng, tuyến tỉnh chuẩn bị cho cậu ấy đi quản lý khối công tác nào?

- Điều này chủ tịch Vương không nói cụ thể, thế nhưng theo như suy đoán của tôi, có lẽ là xuống cơ sở rèn luyện. Nếu không thì trong tỉnh còn nhiều nơi tốt đẹp hơn, vì sao chủ tịch Vương lại chọn trúng Thanh Chuyên? Phùng Vũ Trách nói rồi thở ra một hơi khói thuốc: - Chủ tịch, anh cảm thấy nên cho Triệu Hiểu Bạch đi đâu thì tốt?

Tần Hoài Chung căn bản không ước lượng được tâm tư của Phùng Vũ Trách, hắn và Phùng Vũ Trách dù phối hợp với nhau rất tốt, thế nhưng dù sao cũng là lãnh đạo đứng đầu và thứ hai của một thành phố, hắn cảm thấy dù tương lai mình có rời khỏi Thanh Chuyên cũng không nên nói những lời không thật lòng với Phùng Vũ Trách. Vì vậy hắn dùng giọng đúng mực nói: - Ha ha, tôi cảm thấy xuống quận huyện nhận công tác là không tệ.

Tần Hoài Chung không tỏ thái độ làm cho Phùng Vũ Trách không khỏi gõ ngón tay lên mặt bàn: - Chủ tịch Tần, anh cũng không thể lập lời nước đôi như vậy, chủ tịch phái Triệu Hiểu Bạch đến thành phố Thanh Chuyên rèn luyện, chúng ta nên cố gắng làm tốt công tác chuẩn bị.

Phùng Vũ Trách nói rồi lên giọng trưng cầu ý kiến: - Anh cảm thấy huyện Thanh Quan bên kia thế nào? Anh Lưu bí thư huyện ủy Thanh Quan bên kia trước đó có đến tìm tôi, nói là gần đây bệnh tình phát tác, anh cảm thấy cho Triệu Hiểu Bạch đến huyện Thanh Quan làm bí thư huyện ủy có được không?

Bí thư huyện ủy chính là lãnh đạo đứng đầu một huyện, Tần Hoài Chung nghe nios Triệu Hiểu Bạch vừa đi xuống đã là bí thư huyện ủy, hắn không khỏi hỏi dò: - Bí thư Phùng, có phải là quá gấp không? Nếu không thì cho cậu ấy quá độ làm chủ tịch cái đã?

- Triệu Hiểu Bạch là người thông minh, cũng có khả năng xử lý sự việc, hơn nữa còn có tôi ngồi đây, cũng không xảy ra vấn đề được. Phùng Vũ Trách khoát tay chặn lời của Tần Hoài Chung, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc của hắn chợt vang lên.

Phùng Vũ Trách nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, chợt phát hiện đó là một vị phó ban công tác trong văn phòng thường ủy tỉnh ủy có quan hệ tốt với mình, thế là cười nói: - Chào trưởng ban Lữ, tôi là Phùng Vũ Trách.

- Bí thư Phùng, hội nghị thường ủy đã tổ chức xong, chúc mừng ngài, ngài vẫn là bí thư thị ủy Thanh Chuyên.

Mặc dù Phùng Vũ Trách có chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ, hắn hy vọng mình có thể an toàn công tác ở thành phố Thanh Chuyên, như vậy cũng tốt cho mình tiếp tục phát triển sau này. Nhưng lúc này nghe thấy trong số những người được đề bạt không có mình, hắn không khỏi có chút thất lạc.

- Ha ha ha, cám ơn trưởng ban Lữ, thành phố Thanh Chuyên chúng tôi có điều chỉnh gì không? Tuy quan tâm đến tương lai của mình, thế nhưng bây giờ con đường tương lai của mình cơ bản đã được quyết định, Phùng Vũ Trách bắt đầu quan tâm đến ban ngành Thanh Chuyên. Dù sao thì một ban ngành đoàn kết hăm hở tiến lên có liên quan đến quyền uy chấp chưởng của hắn ở Thanh Chuyên.

- Thị ủy các anh không có thay đổi gì lớn, tôi nghe nói một vị bí thư Mã của thành phố các anh sẽ tiến lên làm phó chủ tịch thành phố, còn có một vị trưởng phòng tuyên truyền bị điều động đến mặt trận tổ quốc... Trưởng ban Lữ nói rất rõ ràng, thật sự có liên quan đến bảy tám cái tên.

Phùng Vũ Trách căn bản rất vui với những điều chỉnh này, phải biết rằng những người kia đều nằm trong danh sách hắn muốn động vào. Làm như vậy không những lực lượng ban ngành được đề cao, địa vị của hắn ở thành phố Thanh Chuyên còn tăng tiến hơn.

- Trưởng ban Lữ, cảm ơn anh. Bây giờ thời tiết rất tốt, đang vào buổi cuối thu, khi nào ngài có thời gian, mời ngài đến Thanh Chuyên chỉ đạo công tác. Thanh Chuyên chúng tôi vừa xây dựng một trường săn bắn, ngài là người bận rộn cả ngày, hay là ngày mai đến chỗ chúng tôi thả lỏng một chút? Phùng Vũ Trách nói làm cho trưởng ban Lữ cảm thấy rất có thể diện, hắn cũng không chối từ như thường lện mà đồng ý. Hơn nữa lại dùng giọng nịnh nọt nói: - Bí thư Phùng, còn có một chuyện ngài nên biết, đó là trưởng ban Triệu sẽ đến Thanh Chuyên, các anh nên chuẩn bị sẵn sàng.

- À, tốt quá, cám ơn trưởng ban Lữ đã nhắc nhở. Phùng Vũ Trách thuận miệng đồng ý một tiếng. Khi hắn đang suy xét ý nghĩ của trưởng ban Lữ, lúc này trưởng ban Lữ chợt nói: - Nhiệm kỳ mới lần này thật sự là thay đổi bất ngờ, chủ tịch Vương căn bản đã có ba lượt thảo luận với bí thư Sầm về phương án nhiệm kỳ mới.

- Hì hì, thật sự có ý nghĩa là Phong Thần Bảng hai giáo ba thương. Tôi xem như thật sự chịu phục với hội nghị thường ủy hôm nay, thật sự quá thuận hòa. Trưởng phòng Uông đọc phương án, mọi người vỗ tay thông qua, chủ tịch Vương trên cơ bản cũng không mở miệng.

- À, nếu như tôi được đi theo học tập bên cạnh chủ tịch Vương thì quá tốt rồi.

"Hai giáo ba thương, đúng là chỉ có những cán bút như trưởng ban Lữ mới nghĩ ra được!" Phùng Vũ Trách cười thầm, thế nhưng nghĩ lại thì thấy khá đúng. Nhưng hắn là người thông minh, chợt hiểu trưởng ban Lữ nói với mình nhiều như vậy, cũng không phải là vì có quan hệ tốt với mình, rõ ràng là ông say không phải vì rượu, chỉ liên quan đến một câu nói sau cùng: "Đi theo chủ tịch Vương học tập!" Đây không phải là muốn làm thư ký của chủ tịch Vương sao?

Phùng Vũ Trách nghĩ đến gương mặt đen của trưởng ban Lữ, hắn không khỏi thầm nghĩ: "Anh đúng là mơ tưởng, cũng không nhìn lại hình tượng của mình xem! Chỉ cần căn cứ vào phương diện miệng lưỡi không nghiêm, anh khó thể đạt thành ước nguyện!"

Tuy thầm nghĩ như vậy nhưng Phùng Vũ Trách lại dùng giọng chăm chú nói" - Anh Lữ, vài ngày nữa tìm báo cáo với chủ tịch Vương, nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ trịnh trọng đề cử anh. Nhưng có tác dụng hay không còn phải xem anh tác động thế nào.

Phùng Vũ Trách đặt điện thoại xuống rồi thầm nghĩ: "Triệu Hiểu Bạch đi rèn luyện, nếu như mình có thể đề cử thư ký cho chủ tịch Vương, như vậy sau này vị trí của mình ở bên cạnh chủ tịch Vương sẽ được đảm bảo. Thế nhưng mình nên đề cử ai đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK