Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng không nhanh không chậm chối bỏ hết tất cả trách nhiệm của mình.
Người ta chủ động muốn quá cảnh, cũng không phải là Nguyễn Chấn Nhạc tôi yêu cầu hay chủ động. Những lời này của Nguyễn Chấn Nhạc rõ ràng cực kỳ đắc ý, gọn gàng linh hoạt, nếu như người không hiểu rõ vấn đề, chỉ sợ sẽ bị thái độ khoan dung của Nguyễn Chấn Nhạc lừa gạt. Nhưng những người ngồi đây ai cũng hiểu rõ vấn đề, sẽ không ai tin tưởng vào sự việc ma quỷ thế này.
Vương Tử Quân chỉ thầm cười lạnh với lời từ chối của Nguyễn Chấn Nhạc, trong lòng thầm nghĩ cục đường sắt cũng không phải kẻ ngốc, hao tổn một năm để khảo sát mới tìm được tuyến đường cần làm, bây giờ không giải thích lời nào mà chuyển sang cho anh được sao? Chẳng lẽ Nguyễn Chấn Nhạc anh cho rằng mình là thần, có thể đứng ra không nói lời nào đã có thể thuần phục người khác?
Vương Tử Quân tuy thầm oán như vậy nhưng ngoài miệng lại không nói gì, hắn biết rõ dù người ta có vấn đề, thế nhưng người ta sống chết cũng không thừa nhận, vậy thì anh làm gì được?
- Thì ra là như vậy, thế thì chúng tôi sẽ liên lạc với cục đường sắt, để xem có thể áp dụng phương án như trước kia không?
Vương Tử Quân nói rồi cũng không nhắc đến đề tài này, tiếp tục ôn chuyện với nhóm người Chúc Vu Bình.
Nguyễn Chấn Nhạc luôn cười tủm tỉm nhìn tất cả đang diễn ra, thỉnh thoảng lại nói với nhóm người Vương Tử Quân vài câu. Lúc này hắn giống như một người chủ hiếu khách, cố gắng làm bầu không khí càng thêm hài hòa hơn.
Trên bữa tiệc chiêu đãi, Vương Tử Quân luôn nở nụ cười, Nguyễn Chấn Nhạc cũng luôn cười tươi hớn hở. Hai người cầm quyền mới cũ ở thành phố Đông Bộ luôn vui tươi làm cho bầu không khí cực kỳ hài hòa.
- Bí thư Vương, anh là lão lãnh đạo của thành phố Đông Bộ, đã cho ra những cống hiến không thể đo lường với Đông Bộ. Xuất phát từ góc độ của tôi, tôi nóng lòng hy vọng sau này anh nên về Đông Bộ nhiều hơn một chút, cho ra những ý kiến đóng góp quý giá hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc nâng ly rượu lên rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt chân thành của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cũng nâng ly lên khẽ cụng với đối phương, sau đó thản nhiên nói:
- Bí thư Nguyễn quá khách khí rồi, nhưng những hành động giành ăn trong miệng người khác thì không được, như vậy là quá thất đức.
Vương Tử Quân nói không quá lớn, chỉ có một mình Nguyễn Chấn Nhạc nghe được những lời này. Trong mắt đám người chung quanh thì bí thư Vương và bí thư Nguyễn đang trao đổi ý kiến với nhau về vấn đề gì đó, cả hai vị lãnh đạo đều rất vui vẻ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ nâng ly rượu, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất. Sau khi cụng ly với Vương Tử Quân thi hắn dùng một tư thế cực kỳ nhã nhặn để uống cạn ly rượu.
- Từ nhỏ tôi đã thích một câu nói như thế này, bí thư Vương, tôi cũng không ngại nói cho anh biết.
Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng trầm thấp vuốt cái ly trong tay, sau đó hạ thấp âm thanh nói:
- Của tôi là của tôi, của anh cũng là của tôi.
Nguyễn Chấn Nhạc nói rất khí phách, nụ cười trên mặt cũng rất đúng mực.
Vương Tử Quân khẽ đặt ly rượu xuống, hắn lấy từ trong gói thuốc ra hai điếu, đưa cho Nguyễn Chấn Nhạc một điếu, chính mình đốt một điếu. Sau khi hít vào một hơi thật sâu thì hắn mới nói ra hai chữ:
- Thối lắm, những lời nói thối như vậy là không tính.
Nguyễn Chấn Nhạc còn chưa từng bao giờ bị người ta nói như vậy, thế là khóe miệng vểnh lên, chợt cảm thấy tức giận. Hắn quét mắt nhìn bốn phía, sau đó cố gắng áp chế cơn giận. Hắn hít vào một hơi thuốc rồi cũng không nhường bước:
- Như vậy xin hỏi chủ tịch Vương, anh có thể làm gì được khi mà cục đường sắt đã quyết định tuyến đường rồi?
- Anh cứ chờ xem.
Vương Tử Quân khẽ gạt tàn rồi dùng giọng thản nhiên nói:
- Thế giới này có rất nhiều nhân tố biến đổi, có một số việc chưa đến mức cuối cùng sẽ căn bản không thể nói rõ kết quả được. Tất cả đều có thể xảy ra, nhưng tôi cảm thấy kỳ quái, anh sao lại nhằm vào tôi?
- Ban ngày không có hai mặt trời, tỉnh Sơn Nam có một cán bộ trẻ tuổi xuất sắc là đủ rồi, anh nói xem có đúng không?
Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng khinh thường nói tiếp:
- Hơn nữa anh còn cản đường tiến của tôi.
- Thật không?
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt dữ tợn của Nguyễn Chấn Nhạc, giọng điệu cũng thêm lạnh lẽo:
- Vậy thì cứ chờ mà xem.
Nụ cười xuất hiện trên mặt hai người Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, ly rượu của hai người lại cụng vào nhau. Khi hai người cụng ly, bầu không khí trên bàn tiệc càng thêm hòa hợp thêm vài phần.
- Nâng ly, chúng ta cạn ly rượu này, chúc các vị liên tục phát triển và thăng tiến.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên rồi lớn tiếng nói.
...
Khu thường trú của thành phố La Nam ở Sơn Viên trên đường Tây Giao, Vương Tử Quân gặp nhóm người Trình Tự Học ở chỗ này. Dù La Nam là một thành phố nghèo nhất tỉnh, thế nhưng vì chạy được hạng mục và tài chính trên tỉnh, trước đó bí thư Trình Tự Học đã thiết lập một khu văn phòng ở của thành phố La Nam ở Sơn Viên.
Chủ nhiệm của khu thường trú này có cấp cục, có chức vụ phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, như vậy có thể phản ánh tầm quan trọng của vị trí này là như thế nào. Nhưng lúc này chủ nhiệm khu thường trú là Lưu Xã Quân lại đang cẩn thận đứng bên ngoài phòng họp, hắn chỉ sợ bên trong xuất hiện âm thanh thứ gì đó vỡ vụn.
Tuy lãnh đạo thành phố La Nam thường xuyên đến thành phố Sơn Viên, thế nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều lãnh đạo đến Sơn Viên một lúc như vậy, hơn nữa là bí thư thị ủy, chủ tịch thành phố và cả chủ tịch hội đồng nhân dân. Ngoài những lần đến tham gia hội nghị cán bộ toàn thể trong tỉnh thì tình cảnh như thế này thật sự là hiếm thấy.
Lưu Xã Quân là chủ nhiệm khu thường trú của La Nam ở Sơn Viên, hắn thấy rằng chỉ một tin tức nhỏ cũng đủ phát sinh hàng nghìn việc hệ trọng, tất nhiên chỉ cần có gió thổi cỏ lay là hắn đã nắm vững trong lòng bàn tay. Đừng nói là các vị lãnh đạo trong phòng họp, dù là Lưu Xã Quân nghe được sự việc hạng mục đường sắt Mân Cô đổi chủ, hắn cũng thật sự không nhịn được phải chửi chó má.
Lưu Xã Quân là chủ nhiệm khu thường trú ở tỉnh thành, hắn biết rất rõ vì sao La Nam có thể chạy được hạng mục đường sắt Mân Cô. Các vị lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam vì hạng mục này mà liên tục chạy đi cầu cạnh người khác, vất vả khốn nạn, thế nhưng bây giờ lại phát sinh thiêu thân, đây không phải là người ta coi La Nam là con khỉ thích đùa giỡn thế nào cũng được sao?
Lãnh đạo mất hứng thì khả năng túm đầu anh trút giận là rất lớn, dù Lưu Xã Quân cũng là một chư hầu, thế nhưng hắn lại là vị quan chức cấp bậc thấp nhất khi so với các vị trong phòng họp. Hơn nữa những người ở bên trong kia hoàn toàn có quyền quyết định vận mệnh của hắn.
- Bí thư Vương, tôi đã đi gặp bí thư Nhất Phong, bí thư ngoài miệng nói sẽ cố gắng giúp đỡ thành phố La Nam chúng ta tranh thủ hạng mục, thế nhưng tôi nghe lời nói của lãnh đạo và cảm thấy thật sự không mấy lạc quan.
Lý Quý Niên nói không quá lớn, tinh thần cũng thật sự rất uể oải.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, là một tồn tại cao cao tại thượng trong mắt đám lãnh đạo thành phố. Bây giờ Hào Nhất Phong tỏ thái độ như vậy có thể nói là trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Trình Tự Học hít vào một hơi thật sâu, lão cũng không nói gì, nhưng nhiều người hiểu rõ những cảm nhận trong lòng lão. Dù sự kiện bị bí thư tỉnh ủy phê bình cũng không có gì là quá mức, thế nhưng sự kiện đã được truyền khắp thành phố Sơn Viên.
- Chủ tịch Hà, phía anh thì thế nào?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Hà Khởi Duệ rồi hỏi tiếp.