Nhưng ở chuyện tập đoàn Thần Phương thì Vương Tử Quân căn bản là chậm chạp không có chủ ý. Lúc này nếu động vào căn bản là bứt dây động rừng, cắt xương nối gân, hiện tại tình thế Mật Đông có chút ổn định, thế nhưng hắn còn chưa vững vàng nhét vị trí của mình vào túi.
Nếu như ba bốn tháng sau thì căn bản không có sự việc gì làm khó được Vương Tử Quân, hắn có thể dễ dàng cho ra quyết đoán. Nhưng tình thế bây giờ hắn ra tay lại sợ ném chuột vỡ bình, băn khoăn nặng nề.
Nhưng sợ cái gì? Có cái gì mà sợ? Khi Vương Tử Quân kết thúc nói chuyện điện thoại với Sầm Vật Cương, Trương Tề Bảo lại gọi điện thoại đến, nói rằng các ngân hàng trong tỉnh rất phối hợp với ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng khi nghe nói cho tập đoàn Thần Phương vay, cả đám người này đều lắc đầu không thôi. Không nói năm nay đã cho vay dàn trải, cũng nhắc đến số tiền tập đoàn Thần Phương mượn trước đó là nợ xấu khó đòi.
Vương Tử Quân cũng không quá ngạc nhiên về vấn đề này, dù sao thì số tiền mà tập đoàn Thần Phương nợ ngân hàng trong những năm qua cũng đã quá lớn, căn bản có thể làm cho tập đoàn phá sản ngay lập tức. Nếu như bây giờ ngân hàng còn thành thật cho tập đoàn Thần Phương mượn tiền, đây rõ ràng là không chịu trách nhiệm với công tác của mình.
- Anh có nói với ngân hàng bên kia ý kiến của tôi không? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi Trương Tề Bảo.
Trương Tề Bảo có chút do dự, sau đó mới khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi đã truyền đạt ý chỉ của ngài cho bọn họ.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Trương Tề Bảo: - Anh tiếp tục thực hiện công tác, đồng thời tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi nâng ly lên uống một ngụm. Trước kia Vương Tử Quân từng mượn tiền ngân hàng để đảm bảo giải quyết tình hình cuộc sống của công nhân viên chức lao động, khi ở La Nam hắn chỉ cần đưa một ngón tay ra là có thể cơ bản giải quyết được tình huống này.
Lúc này biểu hiện của tất cả các ngân hàng có nguyên nhân đến vấn đề của tập đoàn Thần Phương, thế nưhng cũng có liên quan đến phương diện uy tín của Vương Tử Quân ở tỉnh Mật Đông.
Lần này Vương Tử Quân muốn giải quyết khó khăn cơ bản trong cuộc sống của công nhân lao động, số tiền này đối với ngân hàng cũng không phải là con số lớn. Nếu như uy vọng của hắn có đầy đủ, căn bản không xuất hiện cục diện khó xử như thế này.
Vương Tử Quân không phải không quen biết giới tài chính, những ngân hàng ở Nam Giang có quan hệ không tệ với hắn. Hắn cảm thấy mình chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, người ta nhất định sẽ nể mặt mình.
Nhưng Vương Tử Quân suy nghĩ giây lát lại đặt điện thoại xuống. Khi hắn đang suy xét nên tìm phòng tài chính để giải quyết vấn đề, lúc này Trương Tề Bảo lại gọi điện thoại đến.
Phải nói Trương Tề Bảo đem đến cho Vương Tử Quân một tin tức tốt, dù sao thì sự việc đã giải quyết rồi, vấn đề quan trọng hiện tại là gọi điện thoại cho Sầm Vật Cương.
Có được sự giúp đỡ của phía ngân hàng thì xem như sự việc đã được giải quyết sơ bộ, dù sao thì cuộc sống của công nhân cũng được đảm bảo. Nhưng có được số tiền kia là nhờ Sầm Vật Cương lên tiếng giúp đỡ, điều này càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy áp lực đang kéo đến.
Vương Tử Quân anh không phải nói đang muốn tìm ngân hàng giúp đỡ cho cuộc sống hiện tại của công nhân viên chức tập đoàn Thần Phương sao? Sầm Vật Cương tôi đã giúp đỡ anh giải quyết vấn đề này, anh còn muốn gì nữa? Tôi có thể làm cho anh mọi thứ, nếu như anh không giải quyết được vấn đề, như vậy anh không còn gì để nói cả.
Bóng đêm như mực, Vương Tử Quân về nhà mang theo chút cảm giác say. Tuy sự việc của tập đoàn Thần Phương rất quan trọng thế nhưng công việc hằng ngày của hắn cũng không phải chỉ liên quan đến tập đoàn Thần Phương, hắn là chủ tịch tỉnh, mỗi ngày còn rất nhiều chuyện cần quan tâm.
Ví dụ như hôm nay, một tổ công tác của bộ tài chính đến kiểm tra nghiên cứu. Tuy cấp bậc của tổ công tác này không quá cao, thế nhưng lại có lực ảnh hưởng đến bố cục kinh tế của địa phương, Vương Tử Quân là lãnh đạo địa phương, hắn không thể không đưa mặt ra tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Mật Đông.
Lúc này trong nhà rất ấm áp, Mạc Tiểu Bắc đang dạy Tiểu Bảo Nhi viết chữ, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì đặt quyển vở trong tay xuống nói: - Hôm nay em có nấu cháo cho Tiểu Bảo Nhi, bây giờ cũng đã ăn được, em lấy cho anh một chén.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn ngồi xuống đối diện với Tiểu Bảo Nhi, nhìn con trai viết chữ, sau đó cười nói: - Tiểu Bảo Nhi, giáo viên bắt đầu ra bài tập cho các con về nhà làm rồi sao?
- Không phải, con muốn luyện chữ ấy chứ. Tiểu Bảo Nhi giống như thật sự rất có tâm tư luyện chữ, nó cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng viết chữ trang nghiêm của con trai, hắn có chút buồn cười: - Thế nào, Tiểu Bảo Nhi nhà ta muốn làm nhà thư pháp sao?
Tiểu Bảo Nhi căn bản không có phản ứng với lời trêu chọc của Vương Tử Quân, nó tiếp tục cúi đầu luyện chữ. Khi hắn đang định hỏi vì sao con mình lại có hứng thú như vậy, chợt nghe Mạc Tiểu Bắc cười nói: - Con của anh hôm nay bị đả kích, nó nó Lý Nghiêm Kha viết chữ đẹp hơn mình, nó muốn đuổi kịp người ta, hoặc là vượt người ta.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, không ngờ Tiểu Bảo Nhi lại có lòng tự trọng lớn như vậy. Hắn nhìn bộ dạng chăm chú của con, hắn không nhịn được sờ đầu con rồi nói: - Con trai, mỗi người có sở trường của riêng mình, không cần mọi chuyện đều phải mạnh hơn người ta, chỉ cần cố gắng là được.
Vương Tử Quân nói xong câu này mà có chút hoảng hốt, nếu như không phải nói ra những lời này thì hắn đã quên, kiếp trước hắn cũng nói với con trai của mình với Liêu An Như những câu tương tự.
Nhưng thế gian biến đổi khôn lường, tất cả bây giờ không còn giống xưa.
Khi Vương Tử Quân đang hoảng hốt thì tiếng bước chân của Mạc Tiểu Bắc vang lên bên tai, hắn bừng tỉnh trong cơn trầm tư. Hắn nhìn nụ cười của Mạc Tiểu Bắc, lại thấy Tiểu Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn mình, hắn không khỏi cố gắng ép mình ra khỏi những suy nghĩ vừa rồi.
Tiểu Bảo Nhi vẫn chăm chú luyện chữ, Mạc Tiểu Bắc thì khẽ nói với Vương Tử Quân: - Hôm nay La Binh đến nhà ta, nói là chúc mừng anh thăng quan, tặng cho anh một bộ tranh chữ.
Một bộ tranh chữ? Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mạc Tiểu Bắc, hắn không hiểu vợ mình sao lại thu những thứ đó. Mạc Tiểu Bắc có chút buồn bực, nàng nói tiếp: - Em đã cho người ta mang về, em nói ông nội đã viết cho anh một bộ thư pháp, bây giờ đang gửi đến, ngày mai sẽ đến.
Mạc Tiểu Bắc nói rồi trừng mắt nghịch ngợm với Vương Tử Quân.