Vương Tử Quân cực kỳ giúp đỡ ở phương diện này, vì vậy thấy Tiểu Bảo Nhi dùng ánh mắt không phục nhìn mình, hắn yêu thương sờ lên đầu con trai, lại thuận thế ngồi ở bên cạnh nhìn con say sưa xếp gỗ.
- Anh không phải nói sẽ thể hiện khả năng nấu nướng của mình sao? Mạc Tiểu Bắc từ phòng bếp đi ra dùng ánh mắt bất mãn nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng oán trách nói. Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc tuy nói gay gắt nhưng thật ra trong lòng đang rất vui vẻ, vì hắn về nhà dùng cơm tối quá ít, thế cho nên nàng tình nguyện làm một bếp trưởng cho cả gia đình.
Vương Tử Quân nghĩ đến điều này mà cảm thấy có chút bi ai, trong mắt người ngoài thì hắn là một vị lãnh đạo trẻ tuổi quyền cao chức trọng, hào quang vô hạn, thế nhưng về nhà dùng một bữa cơm với gia đình cũng có chút khó khăn. Nếu hôm nay không có lãnh đạo tuyến trên xuống khảo sát nghiên cứu, cũng có các tỉnh thành phố anh em chung quanh đến thăm, phương diện xã giao này khó thể đẩy cho người khác được.
Dù chỉ là một lần dùng cơm đơng giản nhưng Mạc Tiểu Bắc vẫn hoạt động rát say sưa, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy áy náy, thầm hạ quyết tâm sau này nên bỏ qua xã giao để về nhà dùng cơm với vợ con.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đứng lên dùng giọng khẳng định nói: - Anh nói được thì làm được, hôm nay anh sẽ thi triển thân thủ của mình, để cho hai mẹ con được ăn một bữa cơm ngon miệng.
Vương Tử Quân đi vào phòng bếp và bắt đầu loay hoay với những món ăn đặt trên bàn, khi hắn chuẩn bị cho cá vào nồi thì Mạc Tiểu Bắc nói: - Ông nội em mời cả nhà ông Lý đến thủ đô ở vài ngày.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn nhìn nụ cười trên mặt Mạc Tiểu Bắc, mặc dù cảm thấy chuyện này căn bản không cần kinh động đến Mạc lão gia tử, thế nhưng Mạc Tiểu Bắc làm như vậy nhất định có thể giúp đỡ Lý gia một chút.
Vương Tử Quân gật đầu với Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng không nói gì thêm. Khi hắn chuẩn bị làm tốt công tác nấu nướng của mình, chuông điện thoại chợt vang lên. Hắn thấy người gọi đến là Lỗ Kính Tu, chợt thấy đối phương dùng giọng hưng phấn nói: - Trưởng phòng Vương, sự việc tiến triển khá nhanh, hôm qua đã tìm được Lưu Nhị đang bỏ trốn, cũng tìm được sự thật từ trong miệng người này. Vụ hỏa hoạn vừa qua chính là do giám đốc tập đoàn Thành Hồ là Vạn Dương Hòa gây ra, mục đích chính là cưỡng chế các hộ dân cư phải di dời để đẩy mạnh xây dựng tòa nhà Đế Hanh.
Lỗ Kính Tu tỏ ra hưng phấn cũng hợp tình hợp lý, vì hắn là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, chuyện này nằm trong phạm vi phụ trách của hắn. Sau hơn mười ngày điều tra, manh mối của tổ điều tra như đi vào ngõ cụt, không còn bất kỳ manh mối nào để tiếp tục điều tra vụ hỏa hoạn. Có thể thấy áp lực của Lỗ Kính Tu là như thế nào, bây giờ có được manh mối, tất nhiên sẽ làm cho hắn thở dài một hơi.
Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Nhất định phải xử lý thật mạnh những phần tử làm việc trái pháp luật như thế này, tuyệt đối không nhân nhượng nuông chiều.
- Tôi biết rồi, trưởng phòng Vương, bây giờ tổ chuyên án chuẩn bị bắt Vạn Dương Hòa, tôi sẽ đốc xúc vụ này, nhanh chóng cho ra câu trả lời rõ ràng.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Lỗ Kính Tu mà vẫn sinh ra cảm giác không nỡ, cũng không phải là việc này làm cho hắn sinh ra những phán đoán đúng đắn, mà vụ án kia vốn đang treo giữa không trung, vì sao lại nhanh chóng phá án như vậy?
Tuy Vương Tử Quân những ngày qua liên tục nghe được những lời nghị luận về vụ án này, hắn vẫn luôn cực kỳ chú ý đến sự phát triển của nó. Hắn căn bản biết rõ những trở ngại mà tổ chuyên án gặp phải ở thành phố Lâm Hồ.
Khi Mạc lão gia tử đưa cả nhà Lý gia về thủ đô, vụ án căn bản chuyển đổi nhanh chóng, tất cả vốn ngột ngạt đã nhanh chóng có đột phá, manh mối xuất hiện, tất cả chợt trở nên cực kỳ sáng tỏ.
Nhưng càng là như vậy thì Vương Tử Quân càng cảm thấy là lạ.
Khi hắn đang suy xét sự việc, Mạc Tiểu Bắc chợt nóng lòng hô lên: - Ôi, chồng, anh đang nấu cá à, cá thành than hết rồi kìa.
Vương Tử Quân lúc này mới kịp phản ứng, hắn vội vàng tắt bếp ga, nhanh chóng tắt lửa.
Chỉ là động tác của Vương Tử Quân có hơi chậm, một mùi khét lẹt xộc vào trong mũi. Hắn bất đắc dĩ mở nắp nồi cá ra, sau đó nói: - Con cá này phần đuôi có hơi cháy, cắt đi có thể dùng được.
Vương Tử Quân nói xong câu này thì trong lòng chợt run lên, hắn chau mày suy nghĩ, đúng lúc này điện thoại chợt vang lên. Vương Tử Quân thấy người gọi đến vẫn là Lỗ Kính Tu.
- Vạn Dương Hòa đã bỏ chạy rồi.
Trong nhà Chử Vận Phong, Thích Phúc Lai đang trò chuyện với chị Lý. Những người quen nhìn thấy bộ dạng uy nghiêm của bí thư Thích nếu thấy được tình cảnh vào lúc này thì nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc. Thích Phúc Lai nào kiên nhẫn bỏ thời gian trò chuyện với một người phụ nữ mặc trang phục nội trợ như vậy? Thích Phúc Lai trong mắt người ngoài không những giỏi ăn nói, hơn nữa cho dù là khi bố trí công tác cũng không chịu nói dư thêm một chữ.
- Phúc Lai, Nhị tiểu tử nhà anh bây giờ đang công tác thế nào? Tôi nghe nói cậu ấy xây dựng một công ty văn hóa, đang thực hiện một dự án âm nhạc gì đó thì phải. Chị Lý vừa đưa hạt dưa cho Thích Phúc Lai vừa mở miệng nói.
Thích Phúc Lai bây giờ nào có tâm tư quan tâm đến con trai thứ hai của nhà mình? Có một người cha như hắn bao phủ, con trai nào chịu uất ức? Nhưng chị Lý là một người tóc dài óc ngắn chỉ nói đến chuyện gia đình, hắn biết nói gì hơn được đây?
Thích Phúc Lai cũng chỉ có thể dùng chuyện nhà để làm cho chị Lý nở nụ cười, thế là trong lòng tuy mất kiên nhẫn nhưng ngoài miệng lại cười nói: - Chị Lý, con trai Tiểu Huy nhà tôi rất kém, nó thích những trò không ra gì, tôi cũng không mấy quan tâm, cứ để nó gặp nhiều trắc trở, như vậy mới tốt được.
- Anh đấy, anh căn bản quá tàn nhẫn với con cái. Chị Lý vừa nói vừa chỉ vào một ly trà cách đó không xa: - Anh đừng cứng quá như vậy, à, mà anh dùng trà đi, trà rất ngon.
Thích Phúc Lai nâng ly trà lên uống một ngụm, quả nhiên là loại trà thượng đẳng, mùi hương tràn ngập vòm miệng cũng xem như làm hắn áp chế tâm tư vội vàng xao động của mình. Hắn lại nói vài câu chuyện không liên quan, cũng thấy rõ thời gian không còn sớm, trong lòng hắn cực kỳ sốt ruột, hắn cũng không quan tâm đến những thứ khác mà nhanh chóng đi vào chính đề: - Chị Lý, hai ngày qua tâm tình của chủ tịch có tốt không?
- Ôi, tôi thật sự rất bực mình, những ngày qua gương mặt ông ấy căn bản là vắt ra nước, anh nói mà xem, không bằng đừng làm chủ tịch tỉnh thì hay hơn.
Thích Phúc Lai thầm cười lạnh, không làm chủ tịch tỉnh sao? Hừ, đúng là trò cười. Nếu Chử Vận Phong không phải là một vị đại tướng biên cương dậm chân một cái chấn động Nam Giang thì có ai tình nguyện tán gẫu với một người như vậy?
Nhưng điều làm cho Thích Phúc Lai thật sự lo lắng chính là tâm tình không tốt của Chử Vận Phong, hắn thầm nghĩ lần này mình có vượt qua kiểm tra của Chử Vận Phong hay không?
Sự kiện này cực kỳ quan trọng, nếu Chử Vận Phong buông tay mặc kệ hắn, như vậy hắn khó tránh khỏi vận rủi, tương lai chính trị sẽ căn bản không thể nào gượng dậy được. Vì vậy sau khi nghe được lời nói của chị Lý thì tâm tư của hắn không khỏi trở nên cực kỳ ảm đạm.