Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Miêu Đại Phương thật sự hận không thể vắt chéo chân lên. Anh nói xem, từ cổ chí kim có nhiều người khổ sở vì cái ghế dưới mông mình, kẻ chưa được ngồi lên thì muốn tiến lên ngồi, kẻ đã ngồi rồi thì lại sợ mất đi, kẻ ngồi phía trước lo lắng kẻ phía sau ngáng chân mình, kẻ ngồi phía sau lúc nào cũng chen về phía trước. Nói chúng tất cả mọi người đều nóng lòng như lửa đốt vì tranh chấp một cái ghế, quan trường không bờ, vì nào có thấy được bờ rõ ràng?

Lúc này biểu hiện của Vương Tử Quân không những làm cho Miêu Đại Phương hết giận, thậm chí các thành viên của tổ điều tra cũng cảm thấy xả giận. Ai bảo tên khốn kia tâm tư quá độc ác, không những để cho bọn họ uống gió lạnh hơn hai giờ, còn ép mọi người phải ăn món mỳ lề đường không ra gì.

- Bí thư Đổng, thái độ của anh là rất tốt, điều này đáng giá khẳn định, nhưng nếu chỉ có thái độ thừa nhận sai lầm không là chưa đủ, quan trong là tích cực chỉnh đốn và cải cách. Tôi sẽ nói ra vài lời thẳng thắn, nhưng xuất phát điểm của tôi là tốt, thế cho nên lời nói nếu có bất kỳ điều gì không hay, mong bí thư Đổng bỏ quá cho.

Miêu Đại Phương đặt ly trà trong tay xuống bàn rồi dùng giọng cực kỳ nghiêm trang nói.

Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt đã khôi phục lại như thường của Vương Tử Quân, hắn trầm giọng tỏ thái độ:

- Chủ nhiệm Miêu có gì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ khiêm tốn tiếp nhận.

- Bí thư Đổng, tôi nói như vậy cũng không phải hướng về phía ngài, cũng không phải hướng về phía bất kỳ vị đồng chí nào đang ngồi ở nơi này. Tôi luôn muốn bày ra phương hướng giải quyết phù hợp với đối với những người và những chuyện không đúng, nói lời không dễ nghe thì chính mình làm loạn thì phải tự mình dọn dẹp.

Miêu Đại Phương nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Ngay sau đó Miêu Đại Phương nói về vài phương diện truy cứu trách nhiệm, tóm lại chính là muốn nghiêm túc truy cứu trách nhiệm những người có liên quan.

Từ khi hội nghị bắt đầu đến chấm dứt thì Vương Tử Quân không nói lời nào, vị chủ tịch Vương đại nhân gần đây nổi tiếng cứng rắn lại giống như bị người ta cho một gậy vào đầu mà ngây ngốc. Vẻ mặt vài vị thường ủy đi gần với Vương Tử Quân cũng trở nên chán chường, sắc mặt âm trầm, từ đầu đến cuối chỉ là Miêu Đại Phương mở miệng nói mà thôi.

Miêu Đại Phương dõng dạc nói hơn nửa giờ, cuối cùng kiên quyết từ chối lời mời ở lại của bí thư Đổng, đám người leo lên chiếc xe đã sửa chữa lại của mình để chạy về thành phố Sơn Viên.

Hai giơ sau xe về đến thành phố Sơn Viên, Miêu Đại Phương xuống xe cũng không lập tức đi báo cáo mà nói thư ký đi theo mình đến phòng làm việc.

- Tiểu Tả, nghe nói cậu có một người bạn làm phóng viên báo chí ở tỉnh ngoài có phải không?

Miêu Đại Phương vừa hút thuốc vừa hỏi thư ký của mình.

Tiểu Tả là thư ký của Miêu Đại Phương, tất nhiên hắn phải có nhiệm vụ phục vụ cho lãnh đạo của mình. Sau khi nghe Miêu Đại Phương hỏi như vậy thì hắn sảng khoái đáp lời:

- Vâng, chủ nhiệm Miêu, bạn tôi công tác rất tốt ở tòa soạn báo. Anh ấy vì có tính tình ngay thẳng, thích bênh vực lẽ phải, có gan đưa ra những bản tin không ai dám động vào, thế cho nên mọi người cho anh ấy một biệt danh là Trần Đại Đảm(Trần lớn gan).

- Thanh niên thật sự rất tốt, có gan bênh vực lẽ phải. Chúng tôi tuy trong tim vẫn còn chính khí, thế nhưng trên vài phương diện lại băn khoăn lo lắng đủ đường, bận tâm quá nhiều.

Miêu Đại Phương thở dài một hơi, bộ dạng thật sự cảm khái.

Tiểu Tả thầm suy đoán úy đồ của chủ nhiệm Miêu, hắn giống như đã ngửi được hương vị, thế nhưng cũng không mở miệng mà chờ chủ nhiệm Miêu nói lời phân phó.

- Tiểu Tả, hôm nay cậu đã thấy rõ vấn đề xảy ra, cậu có cảm tưởng gì?

Miêu Đại Phương ném cho Tiểu Tả một điếu thuốc rồi nói.

- Thật sự rất căm phẫn! Chủ nhiệm Miêu, tôi thật sự là cảm thấy rất căm phẫn, khong ngờ đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ lại như vậy, lại vì chiến tích phát triển kinh tế mà bỏ mặc dân chúng sống chết. Tôi cảm thấy những vị lãnh đạo như vậy không phải thúc đẩy thành phố Đông Bộ phát triển, rõ ràng là đẩy dân chúng vào hố lửa mới đúng. Text được lấy tại Truyện FULL

Tiểu Tả cố gắng châm chước câu chữ, sau đó lớn tiếng nói.

Miêu Đại Phương vỗ mạnh lên vai Tiểu Tả, sau đó nói:

- Tiểu Tả, tôi không nhìn lầm người, cho đến nay tôi luôn biết cậu là người có khả năng, là một thanh niên có chính khí. Sự nghiệp của chúng ta muốn phát triển thì cần hàng nghìn hàng vạn những cán bộ trẻ như cậu.

Tiểu Tả không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ lãnh đạo nói như vậy là có ý gì. Trong phòng có nhiều người cùng nhận công tác một năm với mình, vì sao chủ nhiệm Miêu lại chỉ chọn mình làm thư ký? Điều này đã nói rõ mình là người vượt trội hơn so với các đồng nghiệp khác.

Tiểu Tả suy nghĩ thời gian dài, hắn ngộ ra nguyên nhân để mọi người cố gắng biểu hiện tài năng của mình, thế nhưng vấn đề đầu tiên là phải hiểu thế nào là phục vụ lãnh đạo.

Nếu không hiểu được ý nghĩ của lãnh đạo, không lo lắng cho lãnh đạo, chỉ cường điệu ý nghĩ của mình với lãnh đạo, chỉ biết biểu hiện tài hoa của mình mà không quan tâm đến ý nghĩ của lãnh đạo, dùng tài hoa của mình làm tài hoa của lãnh đạo, cố gắng tỏ vẻ cao siêu hơn lãnh đạo của mình, như vậy chỉ có đường chết. Nếu lãnh đạo không bằng anh, sao có thể là lãnh đạo của anh?

Tuy Tiểu Tả biết rõ mối nguy trong sự việc này, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra cực kỳ tỉnh táo. Chủ nhiệm Miêu nói như vậy với mục đích gì? Chưa nói những gì khác, ít nhất cũng nói mình là người trên cùng chiến tuyến với lãnh đạo, là một mắt xích của lãnh đạo. Nếu đã là như vậy thì hắn phải cố gắng phục vụ lãnh đạo của mình, chỉ như vậy mới có thể đạt được lợi ích cao nhất.

Người không thể không có truy cầu, trước kia Tiểu Tả thấy mình quá ngây thơ, mình giống như một đứa bé, bầu trời sao có thể rơi bánh xuống được? Cơ hội do mình tự tranh thủ, người khác cho mình một miếng đường, đối phương không nhất định là người tốt, nhưng đối mặt với hư vinh, có ai không phải là tên ăn mày đói khát?

- Kết quả điều tra của chúng ta là như thế nào?

Miêu Đại Phương không nói ra những thứ mà Tiểu Tả đang suy nghĩ, hắn chợt thay đổi chủ đề nói.

- Tôi cảm thấy cực kỳ phong phú.

Tiểu Tả có chút do dự rồi nói.

- Đúng vậy, rất phong phú, nhưng cậu thấy những tài liệu như vậy có thể làm gì được người kia sao? Không thể được! Tiểu Tả, tôi không phải dội lên người cậu một gáo nước lạnh, đó chính là với độ nặng của chút tài liệu này, nếu lãnh đạo tỉnh đánh bằng roi, tôi dám cam đoan chỉ cần bên dưới có người gánh trách nhiệm, như vậy tên khốn càn rỡ kia chỉ phải gánh chút trách nhiệm của lãnh đạo mà thôi.

- Nhìn một tên khốn như vậy không bị xử lý, tôi thật sự rất đau lòng.

Miêu Đại Phương xiết chặt tay nói:

- Nhưng chúng ta không thể như vậy, chúng ta phải tìm đủ biện pháp để xử lý người này, không cho đối phương cơ hội được làm bậy, cậu có hiểu ý tôi không? Tiểu Tả.

Tiểu Tả tất nhiên hiểu ý của Miêu Đại Phương, hắn cũng biết Miêu Đại Phương sẽ không tiếp tục lên tiếng. Lúc này hắn khẽ gật đầu, sau đó nghiêm túc tỏ thái độ:

- Chủ nhiệm Miêu, tôi biết rõ nên làm thế nào, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực.

- À, tốt, Tiểu Tả rất tốt, tương lai sẽ tốt đẹp.

Miêu Đại Phương nở nụ cười khẽ vỗ vai Tiểu Tả, lại dùng giọng thấm thía vừa cười vừa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK