Sự kiện chọn người phụ trách cho công ty xe hơi Đông Hồng giống như lấy đi hết tất cả tinh lực của các thường ủy tỉnh ủy, sau đó còn hai đề tài thảo luận, thế nhưng trình tự lại biến mất. Diệp Thừa Dân là người rời khỏi phòng họp đầu tiên, rõ ràng hội nghị thường ủy lần này làm cho lão cảm thấy rất mất hứng.
Nhóm người Lý Thừa Uyên rõ ràng là thất bại trong hội nghị thường ủy lần này, nhưng bọn họ lại cười rất tươi. Mặc dù bọn họ yên lặng đi ra, thế nhưng ánh mắt chớp động lại có vài phần đắc ý.
Chử Vận Phong nhìn thoáng qua Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn ở bên cạnh mình, lão không nói lời nào mà theo Diệp Thừa Dân rời khỏi phòng họp.
Khi hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy rời đi, vẻ mặt Diêu Trung Tắc càng thêm thả lỏng. Hắn nhìn ánh mắt không được tự nhiên của Lý Thừa Uyên khi đối mặt với Chử Vận Phong, thế là cười nhạt nói: - Chủ tịch Lý, nghe nói tiểu tử nhà anh hôm qua đưa người yêu về nhà, xem ra không bao lâu nữa chúng tôi có thể được ăn bánh kẹo cưới rồi.
Lý Thừa Uyên thấy Diêu Trung Tắc chủ động chào hỏi thì cười ha hả nói: - Còn quá sớm, còn quá sớm, chuyện của tụi nhỏ căn bản không thể làm chủ được, tốt hơn là cứ để mặc chúng nó tự quyết định lấy.
Kim Hành Thuấn ở bên cạnh chen lời: - Chủ tịch Lý, còn sớm sao? Anh cũng không có tư cách nói như vậy.
Lý Thừa Uyên dù phần lớn thời gian là đối thủ của Kim Hành Thuấn, thế nhưng hai người dù thế nào cũng có quan hệ minh hữu, hơn nữa vừa rồi hai người còn là chiến hữu chung một chiến hào. Lúc này Kim Triển Hữu nói chen vào thì Lý Thừa Uyên cũng cười nói: - Chủ tịch Kim, anh nói vậy là có ý gì? Không phải anh là thần toán, căn bản có thể tính ra được hôn lễ của con trai tôi sao?
- Ha ha ha, tôi không có năng lực đó, nhưng tôi biết rõ hai chữ còn sớm là không thích hợp. Kim Hành Thuấn nở nụ cười thần bí nói với Lý Thừa Uyên.
- Gì mà không thích hợp? Anh nói xem khi nào mới thích hợp? Lý Thừa Uyên chợt cảm thấy hiếu kỳ, hắn nhìn Kim Hành Thuấn, muốn nghe xem đối phương nói cái gì.
Kim Hành Thuấn chợt cười nói: - Lời nói của trưởng phòng Vương mới là thích hợp nhất, chúng ta đều chỉ là những lão già mà thôi, bọn nhỏ bây giờ không phải đã lấy nhau, mà chỉ sắp lấy nhau mà thôi, có những thứ mở miệng xem ra còn quá sớm, chẳng phải đây chỉ là lời nói độc quyền của mình bí thư Vương sao? Mọi người nói xem có đúng không?
Kim Hành Thuấn nói những lời này không khỏi làm cho nhiều người cười lên ha hả. Tuy mọi người đã trải qua tranh chấp vừa rồi, thế nhưng lúc này ai cũng là cao thủ diều tiết tâm tình, hơn nữa Kim Hành Thuấn đã nói những lời như vậy, căn bản rất dễ chọc cười.
- Chủ tịch Kim, anh nói không sai, chờ đến khi mà con trai trưởng phòng Tử Quân dẫn người yêu về nhà, chỉ sợ chúng ta đã già khọm rồi. Đậu Minh Đường nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ cười nói.
- Chủ tịch Kim, chúng ta đang nói đến con trai của chủ tịch Lý, sao anh lại nói đến con trai của trưởng phòng Vương? Chẳng lẽ anh chờ không được, chuẩn bị làm bà mối cho cậu ấy sao? Lúc này Chương Thu Mi cũng không còn cảm giác lạnh lùng như vừa rồi, nàng mỉm cười nói với Kim Hành Thuấn.
Bầu không khí trong phòng họp khá nhẹ nhàng, tiếng cười nói liên tục vang vọng, lãnh đạo đi lại vui vẻ, điều này không khỏi làm cho đám nhân viên công tác bên ngoài cảm thấy thoải mái. Đám người này thầm nghĩ, có lẽ hội nghị thường ủy đã thành công tốt đẹp, nếu không thì những vị lãnh đạo bình thường cực kỳ nghiêm túc sao lại vui đùa như thế được?
Từ sau khi tan họp thì nụ cười trên mặt Vương Tử Quân vẫn luôn sáng lạn, giống như sự kiện người ta đào hầm chờ hắn nhảy vào căn bản chưa từng diễn ra.
Sau khi Chương Thu Mi nói xong thì Vương Tử Quân cười nói: - Chủ tịch Kim, nếu sau này con của tôi không tìm được đối tượng thì ngài nên phụ trách một chút, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp cho nó đến bắt ngài tìm vợ.
Mọi người nói đùa vài câu rồi mỉm cười giải tán, vài người có quan hệ thân cận thì đi với nhau. Lúc này bên cạnh Diêu Trung Tắc có Chương Thu Mi và nhóm người Lý Thừa Uyên, cách xa bọn họ mười mét chính là nhóm Vương Tử Quân, Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu, bọn họ đang cùng nhau đi xuống lầu.
- Tử Quân, nếu Lưu Thành Lâm không thể nào công tác tốt, như vậy không bằng nhanh chóng điều đi. Đậu Minh Đường đi xuống bậc thang rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đậu Minh Đường, hắn thầm nghĩ Đậu Minh Đường không hỗ danh là người đứng đầu thành phố tỉnh thành Nam Giang, căn bản nói chuyện lưu loát mạnh mẽ hơn Lỗ Kính Tu. Hắn nhìn về phía Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu rồi cười cười nói: - Không có vấn đề, Lưu Thành Lâm căn bản là rất tốt.
Đậu Minh Đường nhìn bộ dạng cực kỳ tự tin của Vương Tử Quân, hắn gật đầu nói: - Tôi là người căn bản giúp đỡ anh ở sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như sau này có chuyện gì, tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cảm tạ Đậu Minh Đường, Đào Nhất Hành đột nhiên từ bên cạnh đi đến. Hắn cười với Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, bí thư cho mời anh đi sang một chút.
Bí thư trong miệng Đào Nhất Hành chính là bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân. Vương Tử Quân bắt chuyện với hai người Đậu Minh Đường và Lỗ Kính Tu, sau đó cùng Đào Nhất Hành đi về phía phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Lúc này Đào Nhất Hành không nói gì, mãi đến khi Vương Tử Quân đi đến bậc cầu thang không có ai, hắn mới khẽ nói: - Trưởng phòng Tử Quân, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, anh nên cẩn thận nhiều hơn.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ lời nói của Đào Nhất Hành có ý nghĩ là gì, hắn khẽ cười cười nói: - Cám ơn thư ký trưởng đã quan tâm nhắc nhở, đám người kia chỉ biết lén mở miệng cắn trộm, căn bản sẽ chẳng làm được gì.
Khi thấy bộ dạng không chút suy sụp tinh thần của Vương Tử Quân, Đào Nhất Hành mới thở dài một hơi. Hắn thấy chuyện này vào thời điểm hiện tại không tạo nên đả kích cho Vương Tử Quân, nhưng nếu muốn làm sống động một xí nghiệp hầu như đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn cũng không dễ, nếu không làm tốt sẽ nuy hại lớn đến Vương Tử Quân.
Mặc dù không ai dám vỗ ngực đảm bảo mình biết dùng đúng cán bộ đúng vị trí, thế nhưng cũng không ai dám mở miệng ép người ta phải nói lời khẳng định. Bây giờ Vương Tử Quân lại khác, hắn rõ ràng bị câu nó của Diêu Trung Tắc đưa lên làm bia ngắm bắn.
- Trưởng phòng Vương, nên quan tâm nhiều hơn đến công ty xe hơi Đông Hồng, chỉ cần công ty xe hơi Đông Hồng có thể thành công quật khởi, như vậy mọi thứ sẽ đều là chuyện tốt.
Hai người khẽ nói chuyện vài câu thì đi đến bên ngoài phòng làm việc của bí thư diệp thừa dân. Đào Nhất Hành cũng không chờ Khuất Chấn Hưng đi đến gõ cửa, hắn trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của bí thư Diệp. Lúc này Diệp Thừa Dân cũng không phải ngồi trên bàn làm việc như ngày bình thường, lão đang cúi đầu ngồi trên ghế sa lông, trên bàn là một chiếc khay nhỏ, trên khay có vài ly trà tinh xảo.
- Trưởng phòng Tử Quân, Nhất Hành, hai người các anh mau ngồi xuống, tôi đã pha trà ngon, nếu uống muộn thì mất hương vị. Diệp Thừa Dân đứng lên ghế sa lông rồi nói với hai người Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành.
Vương Tử Quân từ phòng họp đi ra cảm nhận được sự nổi giận của bí thư Diệp Thừa Dân, nhưng chỉ sau vài phút thì bí thư Diệp đã khống chế tốt tâm tình của mình, điều này làm cho Vương Tử Quân thêm vài phần khâm phục.