Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Hiểu Âu cực kỳ hy vọng những người đồng sự trước mặt cho mình cơ hội, để nàng hoàn thành nhiệm vụ lần này. Tuy nàng mang bài viết của mình về và vẫn bị đánh giá thấp, thế nhưng nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ lần này, nàng sẽ có thể tự cứu lấy chính mình.

Đáng tiếc là ba tuyển thủ tiến vào trong vòng chung kết đã bắt đầu đi ra khỏi phòng họp, những người đồng sự của nàng đang vây chặt lấy ba người này như nêm.

Lương Hiểu Âu cắn chặt răng, nàng cảm thấy mình rơi vào tuyệt cảnh và bùng lên cảm giác quật cường. Nàng cắn răng nhìn lướt qua vài nhân viên công tác, sau đó nhìn về phía một người.

Cùng lắm thì rời khỏi tòa soạn, còn không bằng cố gắng ra tay bằng mọi giá. Lương Hiểu Âu nghĩ đến đây thì nhanh chóng chạy về phía mà Vương Tử Quân vừa bỏ đi, nàng phải cố gắng nắm bắt lấy gốc cây cứu mạng của mình.

Nhưng Lương Hiểu Âu có hơi chậm, Vương Tử Quân nhanh chóng rời khỏi phòng họp, khi nàng chạy đến cửa thì Vương Tử Quân đã chuẩn bị ngồi lên xe bỏ đi.

Lương Hiểu Âu căn bản là nóng lòng như lửa đốt, nàng cũng không cố kỵ quá nhiều, nàng chạy lên vài bước muốn hét lên, nhưng nàng vì không chú ý mà vấp phải bậc cầu thang, thế là lảo đảo ngã sấp xuống.

- Á! Cơn đau đớn dữ dội làm cho Lương Hiểu Âu không khỏi hô lên một tiếng kinh hoảng, sau đó ngã trên mặt đất không thể đứng lên được. Lúc này vì đau mà nàng không khỏi chảy đầy nước mắt, thầy Lý sao lại như vậy, mình rõ ràng có mang theo máy ghi âm, vì sao lại không tìm thấy nữa?

Khi Lương Hiểu Âu đang cảm thấy cực kỳ đau lòng thì chợt nghe thấy có người dùng giọng ân cần hỏi han: - Đồng chí, có cần đến bệnh viện xem xét không?

"Đồng chí?" Một cách xưng hô như vậy không khỏi làm cho Lương Hiểu Âu có một cảm giác bật cười, nàng ngẩng đầu muốn xem người kia là ai, nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu thì chợt sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.

Gương mặt trước mắt không phải là của vị trưởng phòng Vương mà mình đang cố gắng chạy theo sao? Anh ta không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay lại? Lương Hiểu Âu căn bản rất kích động, nàng lắp bắp nói: - Trưởng phòng Vương, tôi là phóng viên Lương Hiểu Âu của nhật báo Nam Giang, xin hỏi tôi có thể phỏng vấn ngài không?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt chăm chú của Lương Hiểu Âu, hắn thầm có chút cảm động với sự chuyên nghiệp của cô gái này. Vừa rồi hắn nghe thấy tiếng hét kinh hãi thế là vô thức quay đầu nhìn qua, đúng lúc thấy cô gái này ngã xuống đất.

Vương Tử Quân thấy cô gái kia ngã mà nước mắt lưng tròng, xem ra rất đau, không ngờ lại có tinh thần chuyên nghiệp như vậy, đau đến mức nhe răng há miệng mà vẫn còn muốn được phỏng vấn. Vương Tử Quân dùng giọng chăm chú hỏi: - Đồng chí căn bản là rất chuyên nghiệp, phỏng vấn vào lúc nào? Lúc này có phải cô đã trật khớp rồi không?

- Trưởng phòng Vương, tôi không sao, chỉ cần ngài tiếp nhận yêu cầu phỏng vấn của tôi là được. Thấy Vương Tử Quân sảng khoái như vậy thì Lương Hiểu Âu thật sự rất mừng, thế là nhanh chóng đứng lên. Nhưng mắt cá chân quá đau, cơn đau đớn dữ dội làm cho nàng không khỏi trào nước mắt.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú có chút đáng yêu của Lương Hiểu Âu, hắn cười nói: - Tiểu đồng chí, tôi thấy hay là thế này, cô nên đi điều trị vết thương trước, sau đó giao ước một thời gian, tôi sẽ cho cô cơ hội phỏng vấn.

Vương Tử Quân nói xong thì gọi đến một nhân viên công tác họ Lý, hắn nói vài câu với đối phương, sau đó cười nói: - Cô gái, sẽ phỏng vấn vào buổi chiều, hôm nay tôi cũng không vội, sẽ sắp xếp người gọi điện thoại cho cô.

Vương Tử Quân nói tràn đầy khí thế tự tin và chân thật, điều này không khỏi làm cho Lương Hiểu Âu liều mạng gật đầu, bộ dạng cực kỳ vui vẻ.

Lương Hiểu Âu được nhân viên công tác họ Lý đưa đến phòng cứu thương. Vì nàng đến cùng Tiểu Lý, thế cho nên nhân viên phòng cứu thương căn bản là nhanh chóng xử lý vết thương, bôi ít thuốc, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói Lương Hiểu Âu sẽ nhanh chóng không có vấn đề nghỉ ngơi hai ngày là khỏi.

Dù là người quen hay chính bản thân Lương Hiểu Âu đều cảm thấy mình là người cố chấp, nhưng đối mặt với phân phó của trưởng phòng Vương thì nàng cảm thấy rất kỳ quái, mình sao không phản kháng? Chẳng lẽ đây là quan uy mà mọi người thường hay nói đến?

Tiểu Lý thấy Lương Hiểu Âu không có vấn đề gì, hắn đưa Lương Hiểu Âu lên xe taxi rồi rời đi. Lương Hiểu Âu lên xe và cảm thấy đầy nghi vấn, có phải trưởng phòng Vương sẽ cho mình cơ hội phỏng vấn không?

Lãnh đạo hầu như đều cực kỳ bận rộn, đặc biệt là những cấp bậc lãnh đạo như trưởng phòng Vương, có không biết bao sự việc đang chờ được xử lý. Đối phương có thể nhớ rõ ước định với mình sao? Lương Hiểu Âu càng nghĩ và càng cảm thấy không có lòng tin.

Khi Lương Hiểu Âu đang bàng hoàng thì điện thoại của nàng chợt vang lên. Nàng nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thì ra là một người bạn học cùng đi thực tập như như nàng là Trần Dương gọi điện thoại đến. Vừa mới nghe máy thì đối phương đã khẽ nói: - Hiểu Âu, bạn đang ở chỗ nào? Tôi mới rời khỏi phòng của tổng biên tập, thầy Lý nói không hay về bạn, nói là vì sơ suất của cô mà làm ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn hôm nay.

Trần Dương thông báo làm cho Lương Hiểu Âu vốn đang cảm thấy bất an càng thêm khó chịu. Nàng có quan hệ không tệ với Trần Dương, hơn nữa Trần Dương trước kia theo đuổi nàng, thế nên nàng tin đối phương sẽ không gạt mình.

Lý Phóng Châu vì sao lại làm như vậy? Khi Lương Hiểu Âu đang cảm thấy rất khó chịu thì Trần Dương ở bên kia chợt nói tiếp: - Tiểu Âu, có phải bạn bị người ta hãm hại rồi không? Tối qua tôi thấy Trình Lợi cùng dùng cơm với Lý Phóng Châu.

Trình Lợi là một người bạn học cùng đi thực tập như Lương Hiểu Âu, dù nhật báo Nam Giang mở rộng cửa cho đám người bọn họ đến thực tập, thế nhưng rốt cuộc giữ lại người nào thì căn bản là không biết được.

Cũng vì chỉ tiêu của nhật báo Nam Giang mà Lương Hiểu Âu cảm thấy thái độ của Trình Lợi với mình chợt biến đổi, hai bên không còn thân thiết với nhau, nhưng nàng căn bản không ngờ Trình Lợi và Lý Phóng Châu lại quấn lấy nhau.

- Tôi biết rồi. Lương Hiểu Âu lên tiếng với Trần Dương, nàng thầm nghĩ trước đó mình đã mang theo máy ghi âm, vì nàng là người thận trọng nên không thể nào quên mang theo được. Nếu như không phải là nàng không quên mang theo, như vậy chỉ có thể là...

Sau khi cúp điện thoại của Trần Dương thì Lương Hiểu Âu rơi vào trầm tư, nàng chợt cảm thấy có chút đau lòng. Nàng và Trình Lợi có quan hệ khá tốt trong trường, hai người cũng coi là khá hợp ý, nhưng nàng cũng không ngờ đối phương sẽ cố ý hãm hại mình?

"Cái gì chứ? Xem như mình nhìn lầm người! Nhưng trưởng phòng Vương đã đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của mình, tin chắc rằng lãnh đạo tòa soạn sẽ cho mình cơ hội!"

Khu văn phòng của nhật báo Nam Giang ở vào trung tâm thành phố Đông Hồng, một tòa soạn mười lăm tầng căn bản không phải quá kiêu ngạo so với các kiến trúc bên cạnh, thế nhưng khí thế mạnh mẽ của nó lại làm cho người ta sinh ra cảm giác chói mắt.

Lương Hiểu Âu bước xuống xe, vì ngồi trên xe nên nàng quên cả đau đớn, bây giờ cơn đau xuất hiện tập kích đầu óc của nàng, làm cho mỗi bước đi đều sinh ra cảm giác nhói trong người. Khi nàng đến trước cổng của nhật báo Nam Giang, điện thoại của nàng chợt vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK