- Đại ca, lúc này nên làm gì bây giờ? Vương Giải Phóng có chút run rẩy, lão run giọng nói với Vương Quang Vinh.
Lsuc này Vương Quang Vinh cũng không có biện pháp gì hay, nhưng bây giờ không phải là thời điểm bối rối, vì vậy hắn cố gắng an ủi: - Bây giờ làm như thế nào thì thật sự khó nói, nhưng chúng ta không nên sợ hãi. Đợi Tử Hoa đến đây thì chúng ta xem sự việc phát triển đến mức nào rồi mới ra tay quyết định.
Vương Giải Phóng không nói thêm điều gì, lão dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Vương Quang Vinh, lão cũng muốn biết sự việc phát triển đến mức độ nào rồi, kết quả xấu nhất sẽ phát sinh bao nhiêu ảnh hưởng với mình đây?
Vương Giải Phóng nghĩ như vậy mà càng ngồi không yên. Lão không phải là người ngu, tất nhiên biết đối phương bố cục lớn như vậy chắc chắn không phải chỉ ép hai cha con mình xuống ngựa. Tuy lão bình thường không đủ khí độ, thế nhưng trí tuệ nên có luôn phải có, căn bản không thể thiếu. Lão nghĩ đến mình, lại nghĩ đến anh mình, một cảm giác sợ hãi theo bản năng chợt bùng phát trong lòng.
- Anh, chuyện này có khả năng sẽ... Vương Giải Phóng cũng không nói hết lời mà chỉ chỉ về phía đông.
Vương Quang Vinh khẽ gật đầu, lúc này sự việc đã phát triển đến mức như vậy, lão cũng không còn gì để giấu diếm.
Vương Giải Phóng trầm mặc và cầm lấy điện thoại, chỉ sau nháy mắt thì lớn tiếng nói với đầu dây bên kia: - Con đang ở chỗ nào? Mau về đây? Bố và bác đang chờ, nửa giờ sau phải có mặt.
Vương Giải Phóng nói xong thì hung hăng cúp điện thoại.
Vương Tử Quân luôn ở trong nhà bếp không đi ra, lúc này nghe Vương Quang Vinh đã nói hết lời với Vương Giải Phóng, cuối cùng mới đi ra. Hắn đặt những quả táo đã rửa sạch lên bàn, sau đó mới nói: - Nhị thúc, sự việc cũng không phải đến mức không thể giải quyết, chúng ta không nên rối loạn trận tuyến.
Vương Giải Phóng biết rõ tầm quan trọng của sự tỉnh táo, thế nhưng bây giờ lão căn bản khó thể nào an tĩnh được. Chỉ cần quan tâm sẽ rối loạn, lão hy vọng quá nhiều vào con trai của mình, bây giờ sự việc xảy ra giống như kiếm củi ba năm thui rụi trong một giờ.
Biết đâu vì sự kiện này mà Vương gia đã huy hoàng hơn thời của Vương lão gia tử năm xưa lại lụn bại?
- Nhị thúc, chú hiểu bao nhiêu về công ty Đại Dã Quốc Tế kia? Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông đối viện với Vương Giải Phóng, sau đó khẽ nói với Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng trầm ngâm một chút, sau đó mới nói: - Đại Dã Quốc Tế đăng ký kinh doanh ở Hongkong, nghe nói có khá nhiều tài sản. Năm đó khi Tử Hoa đến Hongkong kêu gọi đầu tư thì mất rất nhiều công sức mới kéo công ty của bọn họ đến thành phố Lữ Xuyên. Nhìn từ tài liệu quốc tế thì thấy tài sản của công ty căn bản là vài chục tỷ, vì điều này nên thành phố Lữ Xuyên và công ty Đại Dã Quốc Tế kết hợp đầu tư, chính quyền rút ra bảy tám trăm triệu bỏ vào làm cổ phần, hơn nữa còn ra mặt để công ty bọn họ vay hơn ba tỷ.
Ba tỷ? Vương Quang Vinh nghe được những chữ này mà không khỏi hít vào một hơi thật sâu, nếu như chuyện này đúng như những gì Tôn Khải nói, như vậy trách nhiệm của Tử Hoa căn bản là rất lớn. Mặc dù Vương Quang Vinh chưa từng công tác dưới cơ sở thế nhưng lại hiểu rõ tất cả như lòng bàn tay, tuy Đại Dã Quốc Tế là hạng mục trọng điểm, nhưng nếu muốn có được khoản vay lớn và chính sách nghêng là căn bản không dễ, thủ đoạn của bọn họ căn bản là không hiện ra rõ ràng, tuyệt đối không phải là vì thủ đoạn của bọn họ quá cao siêu.
Hai người Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi nhìn sang Vương Tử Quân. Vương Quang Vinh có thói quen hỏi ý kiến của con trai, mà Vương Giải Phóng căn bản không có biện pháp gì tốt, thế cho nên mới ký thác hy vọng vào người cháu thường tạo ra kỳ tích của mình.
Vương Tử Quân không nói lời nào mặc dù trong lòng đã có định luận rõ ràng, thế nhưng hắn căn bản không muốn nhiều lời. Hắn phải chờ đến khi gặp mặt Tử Hoa, nghe lời nói của người trong cuộc, sau đó mới ném ra ý nghĩ của mình. Lúc này điều quan trọng nhất là tìm được Vương Tử Hoa, sau đó hốt thuốc đúng bệnh, giải trừ tai họa ngầm. Lúc này cũng không còn gì là quan trọng hơn, Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp xử lý vấn đề.
Thời gian trôi qua rất chậm, Vương Giải Phóng giống như ngồi trên bàn chông, thỉnh thoảng lão lại nhìn đồng hồ treo tường, tâm tư của bọn họ lúc này là như thế nào thì căn bản không cần nói cũng biết.
Nửa giờ cuối cùng đã trôi qua, Vương Tử Hoa còn chậm chạp chưa đến. Khi Vương Giải Phóng đang nóng lòng như lửa đốt muốn gọi điện thoại thúc giục thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Vương Tử Quân không chờ Vương Giải Phóng đứng lên mà nhanh chóng đi về phía cửa.
Vương Tử Quân mở cửa ra, Vương Tử Hoa đi đến. Tuy đối phương vẫn mặc trang phục giống như ngày tham gia lễ tang của Vương lão gia tử, thế nhưng lúc này lại giống như biến thành một người khác.
Hai mắt Vương Tử Hoa đầy tơ máu, bộ dạng không chỉn chu tỉ mỉ như ngày thường, nhìn qua giống như vài ngày không ngủ, sau khi đi vào thì mệt mỏi ngồi xuống ghế sa lông, căn bản không nói lời nào.
Vương Tử Quân dù đã chuẩn bị tâm lý trước khi Vương Tử Hoa đi đến, thế nhưng khi thấy trạng thái của Vương Tử Hoa thì ý thức được sự việc đã bắt đầu. Nhưng hắn còn chưa mở miệng, dù sao thì còn có Nhị thúc ở chỗ này.
- Làm sao mà con đến chậm như vậy? Vương Giải Phóng thấy bộ dạng như chó nhà tang của Vương Tử Hoa thì căn bản có chút thương cảm, lão dùng giọng vừa vội vừa tức hỏi.
Vương Tử Hoa nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng, hắn cũng không nói lời nào, chỉ ủ rũ ngồi xuống ghế sa lông, hai tay nắm lấy đầu.
Vẻ mặt Vương Giải Phóng chợt trở nên cực kỳ khó chịu,hà lão đứng lên ghế sa lông, đang định tiến lên kéo Vương Tử Hoa. Vương Tử Quân ở bên cạnh thấy phản ứng của Vương Giải Phóng, hắn vội vàng đứng lên giữ lấy chú mình.
- Giải Phóng, có chuyện gì cứ từ từ nói, cậu ngồi xuống trước đi. Vương Quang Vinh nhìn Vương Giải Phóng, sau đó trầm mặt xuống nói.
Tuy đứa con căn bản là không ra gì, thế nhưng Vương Giải Phóng cũng thật lòng không muốn làm gì quá đáng, lúc này nghe thấy Vương Quang Vinh nói như vậy thì thuận tiện ngồi xuống, sau đó dùng giọng hung hăng nói: - Rốt cuộc bên phía công ty Đại Dã Quốc Tế có chuyện gì xảy ra? Con thành thật nói rõ ràng cho mọi người đi.
Vương Tử Hoa lúc này ngẩng đầu lên, hắn nhìn Vương Giải Phóng, sau đó lại nhìn Vương Quang Vinh và Vương Tử Hoa, trong miệng lại lẩm bẩm: - Xong rồi, lần này Đại Dã Quốc Tế coi như xong rồi.
- Thằng súc sinh này, mày nói cái gì, còn không mau nói rõ ràng sự việc, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp. Mày như vậy còn giải quyết được vấn đề sao? Vương Giải Phóng chợt đứng lên rồi lớn tiếng khiển trách.
Vẻ mặt Vương Tử Hoa chợt trở nen rất bạo ngược, hắn nhìn Vương Giải Phóng rồi hổn hển nói: - Chuyện của con không cần bố quan tâm, nên miễn chức thì miễn chức, nên ngồi tù thì ngồi tù, cũng không cần bố lớn tiếng như vậy.
Vương Tử Hoa căn bản là nổi điên, ánh mắt đỏ hồng, cực kỳ xúc động.
- Tử Hoa, bây giờ không phải thời điểm gấp gáp nóng vội, trước mắt còn chưa có định luận, cậu nói rõ sự việc ra cho mọi người, chúng ta cùng nghĩ biện pháp, để xem còn dư âm cứu vãn hay không? Vương Tử Quân rót một ly nước cho Vương Tử Hoa, hắn đưa nước cho Vương Tử Hoa rồi dùng giọng an ủi nói.
Vương Tử Quân tiếp nhận ly nước của Vương Tử Hoa, hắn căn bản không quan tâm nó là nóng hay lạnh, căn bản là dốc hết vào bụng. Hắn uống cạn nước, có vẻ khôi phục chút sức sống, nhưng tinh thần vẫn rất suy sụp: - Anh, bây giờ nói cái gì cũng là muộn, lần này căn bản là hết thuốc chữa rồi.
- Có tác dụng hay không chưa thử làm sao biết được? Mày cứ nói với anh, gấp gáp làm cái quái gì? Vương Giải Phóng nhìn con trai của mình rồi dùng giọng hổn hển nói.
Tuy Vương Giải Phóng phê bình nhưng trong giọng nói cũng có vài phần quan tâm đến con trai, dù sao thì cũng là cha con, có việc gì thì Vương Giải Phóng vẫn phải hướng về phía con mình.
Vương Giải Phóng lúc này mở miệng, Vương Quang Vinh cũng nói: - Tử Hoa, ông của cháu thường nói chưa đến giai đoạn mấu chốt thì vẫn còn hy vọng, cháu nên nói rõ ràng, chúng ta cùng nhau nghĩ kế sách đối phó, cũng không rối loạn tay chân.