Đậu Minh Đường nhìn hình bóng của Hà Duyên Cường, hắn nở nụ cười trào phúng, sau đó trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại ra ngoài.
- Chào bí thư Vương, tôi là Đậu Minh Đường.
Lúc này trên mặt Đậu Minh Đường là nụ cười sáng lạn, hắn vừa cười vừa nói:
- Cảm tạ bí thư Vương đã tiến hành giúp đỡ cho công tác của thành phố Đông Hồng, khi nao cậu có rảnh, chúng ta cùng uống vài ly.
Đậu Minh Đường cười ha hả nói vài câu với Vương Tử Quân ở phía bên kia, sau đó mới cúp điện thoại. Nhưng lúc này trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng của Vương Tử Quân.
Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy, ngoài phương diện nắm quyền nhân sự, sau đó là phòng tài chính và cục công an. Nếu bí thư thị ủy không nắm được hai đơn vị sau, như vậy sẽ căn bản không tạo nên quyền uy quá lớn trong địa bàn của mình.
Tuy Hà Duyên Cường căn bản rất tôn trọng Đậu Minh Đường, thế nhưng Đậu Minh Đường vẫn xem như không thuận buồm xuôi gió. Hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố, ai khong muốn dùng người của mình? Bất đắc dĩ là nhiều người thì ít ghế, đây chính là điều khó nói trong quan trường, một câu cải bị nhổ lên thì có nhiều người nhìn chằm chằm lấp đầy chỗ trống, ai cũng có hy vọng, thế nhưng điều quan trọng là phải nhổ cây cũ lên mới được. Khốn nổi Hà Duyên Cường có người chống sau lưng, điều này làm cho Đậu Minh Đường cảm thấy ném chuột vỡ bình, trước nay không dám vung tay thao tác.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân ném ra cho Đậu Minh Đường một cơ hội tốt, hắn sao lại đơn giản bỏ qua cho được?
- Tử Quân, hôm nay anh đưa Tiểu Bảo đi học, em đi đến đơn vị báo danh, không đến cũng không hay.
Mạc Tiểu Bắc vừa ăn sáng vừa nói với Vương Tử Quân.
Sau nửa tháng đến thành phố Đông Hồng, lúc này Tiểu Bảo Nhi đã là một thành viên của nhà trẻ Thực Nghiệm thành phố Đông Hồng. Trước nay Vương Tử Quân cũng không chú ý đến chuyện đưa con đến nhà trẻ, vì hắn quá bận rộn công tác, có nhiều chuyện đều là do Tiểu Bắc chuẩn bị.
Lúc này nghe được lời phân phó của Mạc Tiểu Bắc thì bí thư Vương cũng cam tâm tình nguyện đưa Tiểu Bảo Nhi đến nhà trẻ. Muốn xem địa phương làm cho Tiểu Bảo Nhi mỗi ngày đều vui vẻ là như thế nào. Vì vậy hắn sảng khoái tiếp nhận nhiệm vụ lần này.
Tiểu Bảo Nhi ăn sáng ở nhà trẻ, vì vậy nó căn bản không có vị trí của mình trên bàn cơm trong nhà vào lúc này. Sau khi Vương Tử Quân ăn xong, Tiểu Bảo Nhi mặc một bộ quần áo xanh trắng đã ngoan ngoãn chờ đợi trong phòng khách.
Vương Tử Quân đưa con lên xe, sau đó hắn nói với lái xe Tiểu Trần:
- Trước tiên đi đến nhà trẻ Thực Nghiệm, sau đó cậu dừng xe ra xa một chút.
Tiểu Bảo Nhi đi nhà trẻ cũng không lợi dụng quan hệ của Vương Tử Quân, vì vậy mà nhà trẻ cũng không biết đứa trẻ thông minh này là con nhà ai. Nói thật lòng thì Vương Tử Quân cũng không hy vọng con trai phát triển trong một hoàn cảnh o bé, hắn tình nguyện để con trai của mình được rèn luyện, tiếp nhận mưa gió có được kinh nghiệm, tiếp nhận cuộc sống tập thể ngang hàng thoải mái. Hắn tin tưởng hoàn cảnh như vậy mới thật sự có lợi cho sự phát triển của con mình.
Cổng nhà trẻ Thực Nghiệm có đầy đủ các loại xe lui tới, nhìn vào những chiếc xe này thấy một nhóm gia trưởng đang ôm những cô cậu bé xinh đẹp, hoặc những cô cậu bé đang khóc lóc không chịu đi ra.
Tiếng đám trẻ chào hỏi nhau, gia trưởng chào hỏi lẫn nhau làm cho nhà trẻ bừng bừng sức sống. Vương Tử Quân đi trong đám người ồn ào mà cảm thấy chấn động tinh thần, hắn cũng không nhớ rõ bao năm rồi mình chưa đi vào những địa điểm công chúng như thế này.
Trước kia dù là ở thành phố Đông Bộ hay La Nam thì mọi người đều xem hắn là tiêu điểm, dù hắn đến chỗ nào cũng có một đám người vây quanh. Nhưng bây giờ hắn đến tỉnh Nam Giang, tuy vị trí được đề cao thế nhưng đám người chú ý vào chính trị cũng không quá chú ý đến một vị trí bí thư ủy ban tư pháp.
- Bố, phòng học của con ở bên kia.
Hôm nay Tiểu Bảo Nhi có chút hưng phấn, vì trong ký ức của nó thì mẹ luôn là người đưa đón mình, bố cũng chưa từng đưa nó đi nhà trẻ.
Dưới sự dẫn đường của con trai, Vương Tử Quân cuối cùng cũng thực hiện được nhiệm vụ của mình. Khi hắn chuẩn bị rời đi, một nữa giáo viên hơn hai mươi tuổi với thân hình thon dài mặc váy dài đi đến nói:
- Ai là gia trưởng của Vương Bắc Thần? Mời đến đây một chút.
Vương Bắc Thần là tên của Tiểu Bảo Nhi, vì cái tên này của Tiểu Bảo Nhi mà làm cho Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc cảm thấy đau đầu. Dù là Mạc Đông Tường hay Vương Quang Vinh đều cực kỳ coi trọng quyền đặt tên, đưa ra mười mấy cái tên cho Tiểu Bảo Nhi, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó lựa chọn.
Cuối cùng thì Mạc lão gia tử không nhịn được, trực tiếp đẩy ngã tất cả những cái tên kia, xem như một chiêu ấn định càn khôn, trực tiếp đặt tên cho Tiểu Bảo Nhi là Vương Bắc Thần.
Ánh sao thần sáng nhất phương bắc, Vương Tử Quân nghĩ đến ý nghĩa của cái tên mà không khỏi cảm thấy mệt mỏi thay cho con mình. Mặc dù hắn cũng như tất cả các bậc cha mẹ khác trên thế gian đều muốn con cái của mình thành long thành phượng, thế nhưng lại không muốn con trai theo gót trên con đường lao tâm lao lực của mình.
Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi thành thật và quy củ đứng bên cạnh cô giáo, hắn có chút sững sốt, sau đó cũng đi về phía cô giáo trẻ ở phía bên kia.
Cô gái này có dáng người thon dài, gương mặt trái xoan trắng nõn cũng không trở nên khó coi vì vadi cái mụn nhỏ, ngược lại còn làm cho nàng sinh ra vài phần tinh nghịch. Nếu chấm điểm theo đúng tiêu chuẩn, cô gái này cũng căn bản là một mỹ nữ.
Nhưng cô giáo mỹ nữ này lại dùng ánh mắt khá lạnh nhìn Vương Tử Quân, căn bản không hòa ái dễ gần giống như khi nói chuyện với những phụ huynh khác. Vương Tử Quân có chút lúng túng, đây là lần đầu tiên hắn đưa con đến nhà trẻ đã bị giáo viên mắng sao? Chẳng lẽ Tiểu Bảo Nhi lại gây chuyện với bạn học à?
- Chào cô.
Vương Tử Quân không biết cô giáo kia tên tuổi thế nào, sau khi đi đến bên cạnh thì khẽ chào hỏi.
Khi thấy Vương Tử Quân hòa ái thanh thoát thì cô giáo kia cũng có hơi hoảng. Trong suy nghĩ của nàng thì bố của Tiểu Bảo Nhi không phải là người cao lớn thô kệch thì ít nhất cũng phải là người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ, không ngờ lại là một người đàn ông trẻ tuổi trí thức như vậy.